Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

VĂN HÓA PHẬT GIÁO TRUYỀN THỐNG TẬP 2-1



VĂN HÓA PHẬT GIÁO TRUYỀN THỐNG TẬP II



Trưởng lão THÍCH  TH ÔNG  LẠC
  
NHÀ XUẤT BẢN TÔN GIÁO
  
Lời nói đầu
  

“Văn Hoá Phật Giáo Truyền Thống”   là những bài pháp dạy về đời sống đức hạnh cho  mọi người, không riêng cho những tu sĩ và cư sĩ Phật giáo. Cho nên những ai muốn sống đúng đức hạnh làm người, dù có  tôn giáo hay không tôn giáo thì  Văn Hoá  Truyền  Thống vẫn  là  những bài  học đạo đức tốt cho  họ. Văn Hóa Truyền Thống chính  là những bài học đạo đức làm Người, làm Thánh của Phật giáo, nhưng nó



là của chung của loài người, vì nó là đức hạnh
nhân  bản  – nhân  quả,  sống không làm khổ mình, khổ người, khổ cả hai, nó là những hành động đạo  đức sống  cao  thượng,  biết  thương mình, thương người tuyệt vời mà mọi người cần phải trau dồi hằng ngày, nó là giới luật của mọi con  người cần phải giữ gìn nghiêm chỉnh. Nếu ai đã biết giới luật này mà không giữ gìn nghiêm chỉnh thì người ấy chỉ là một người vô minh, không sáng suốt, tự chuốc lấy mọi sự đau khổ từ kiếp này sang kiếp khác.
Những tu sĩ và cư sĩ Phật giáo đều là những bậc Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư Sĩ. Vì thế, trong đời sống hiện tại trên thế gian này, hằng ngày quý vị  phải biết cách thức sống đúng đạo đức nhân bản – nhân quả thì sự  an  vui hạnh phúc mới  thật sự là chân thật. Do muốn biết cách thức sống đúng




đạo đức nhân bản – nhân quả nên phải biết rõ
ràng từng hành động thân, khẩu, ý của mình như thế nào đúng và như thế nào sai giới luật, sai giới luật tức là phạm giới. Sống đúng giới luật là sống đúng đức hạnh, sống đúng đức hạnh là sống thương yêu nhau, đem lại sự an vui hạnh phúc cho nhau. Sống phi giới luật là sống vô đạo  đức, sống vô đạo đức là  sống đem khổ cho nhau, chẳng biết thương nhau.
Kính thưa các bạn! Các bạn đừng hiểu lầm, những người sống đúng giới luật là sống đặc dị, sống không giống như mọi người bình thường. Không đâu các bạn ạ! Họ sống đúng giới luật nhưng vẫn sống bình thường như bao nhiêu người khác, nhưng họ lại phải vượt qua  những cái bình  thường của mọi người, vì những cái bình thường của mọi người có những cái  phi  đạo  đức,  thường làm khổ  mình, khổ



người. Cho nên người tu sĩ và cư sĩ Phật giáo
phải luôn luôn dè dặt, cẩn thận từ hành động nơi thân, nơi lời nói và nơi sự suy nghĩ. Hành động thân,  lời nói  và  sự suy  nghĩ  của mình đều phải thể hiện một đời sống đúng đức hạnh nhân  bản  – nhân  quả,  luôn  luôn  thực hiện không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh.  Những hành động ấy phải được thực hiện rất cụ thể, thực tế và rõ ràng, chứ không thể nói  suông như  các  vị  tu  sĩ Phật giáo phát triển Đại thừa và Thiền tông hiện nay.
Ví dụ 1: Đời sống bình thường của con người, một ngày phải ăn ba bữa để sống, thì người tu sĩ Phật giáo không thể ăn  ba  bữa như mọi người mà lại ăn một bữa, nhưng vẫn sống bình thường, làm việc bình thường mà lại còn ít bệnh tật, khoẻ mạnh. Như vậy trong



cái sống bình thường như mọi người, nhưng lại
vượt qua  cái  bình  thường, cho  nên trở  thành cái  phi  thường. Có đúng như  vậy không các bạn?
Ví dụ 2: Đời sống bình thường của con người, mỗi khi gặp những chuyện bất toại nguyện hay bị người khác mạ nhục, mạt sát thì dễ sinh buồn phiền, giận hờn, căm tức v.v.. Ngược lại người tu sĩ Phật giáo khi gặp những chuyện bất toại nguyện hay bị người khác mạ nhục, mạt sát thì họ phải làm sao? Đứng trước cảnh ấy, tâm họ vẫn thản nhiên, bình  an và vô sự, không hề có một chút tâm phiền não, ưu bi, sầu khổ hay  giận hờn, oán ghét, căm tức người đang mạ lị, mạt sát, làm mình  khổ. Như vậy, rõ ràng sống trong cái bình  thường như  bao  nhiêu người khác, nhưng lại vượt lên cái bình thường, cho nên trở thành



cái phi thường. Ví thế, đức Phật thường dạy
các đệ tử của mình khi đứng trước các ác pháp thì phải hiểu rằng: “Đứng lại thì chìm xuống, tiến tới thì trôi dạt, chỉ có vượt qua”. Vậy vượt qua cái bình thường của mọi người tức là cái phi thường mà đức Phật thường nhắc nhở: “Ngăn ác diệt ác pháp, sinh thiện tăng trưởng thiện pháp”. Đó chính là giới hành của các bạn.
Cho  nên, những cái  bình  thường mà  lại phi thường là như vậy, ấy là đức hạnh của con người, của những người cư  sĩ và tu sĩ Phật giáo. Vì thế, những giáo pháp dạy về đức hạnh để sống được như vậy nên gọi là  “Giới đức, giới hạnh, giới hành”.
Kính thưa các bạn! Giới luật thường trong kinh sách Phật có những bài kinh mang tựa đề  trực  tiếp như:  “Giáo  Giới  La Hầu



La,  Giáo  Giới  A     nan,  Giáo  Giới  Ca
Chiên Diên, v.v..”

Vì  thế, tất cả những bài  pháp của đức Phật đều dạy về giới luật cả, dù nó có mang tên Giáo Giới hay không mang tên Giáo Giới,  thì  các  bạn  cũng nên hiểu nó  là  giới luật. Giới luật là thiện pháp, giới luật là đạo đức nhân bản - nhân quả sống không làm khổ mình, khổ người, khổ cả hai và khổ chúng sanh;  giới luật là  một vị  Thầy đức độ đầy đủ, một vị  Đạo Sư của mọi người. Giới luật giúp cho con người vượt thoát ra khỏi sông mê biển khổ của cuộc đời. Giới luật còn là một người hướng đạo tốt dẫn đường, dắt lối chúng ta đến bờ giải thoát. Giới luật còn là Phật giáo còn, Giới luật mất là Phật giáo  mất. Cho nên đức Phật dạy: “Giới luật ở đâu là tri kiến  đó, tri kiến ở  đâu  thì  giới  luật đó.



Giới luật làm thanh tịnh tri kiến, tri kiến làm
thanh tịnh giới luật”. Có đúng như vậy không
các bạn?

Bởi  vậy,  con  đường tìm tu  để thoát ra mọi sự đau khổ của kiếp người, thì giới luật là một pháp môn quan trọng nhất. Cho nên những tu sĩ không tu học giới luật là tu sĩ u mê lạc vào đường tu  của ngoại  đạo,  thật uổng cho một kiếp người, vô tình họ không phải là đệ tử Phật mà là đệ tử của Ma.
Giới luật quan  trọng như vậy chúng ta phải chịu khó nghiên cứu những bài pháp dạy về giới luật, vì trong giới luật có đầy đủ trí tuệ, đức hạnh  và  những pháp hành  ngăn  ác diệt ác pháp sanh thiện tăng trưởng thiện pháp cụ thể, thực tế, rõ ràng, v. v…
Những bài kinh dạy về Giới luật được trọn vẹn và đầy đủ nhất của đạo Phật, đó là



hai  bài  kinh  trong  kinh  Trường  Bộ  tập  1
thuộc tạng kinh  Nguyên  Thủy  Nikaya hệ
Pali:

1- Kinh Phạm Võng.

2- Kinh Sa Môn Quả.

Chúng tôi chọn lấy hai bài kinh này và
250 giới Tỳ Kheo Tăng, 348 giới Tỳ Kheo Ni để  biên soạn  thành  bộ Giới  Đức,  giới Hạnh, giới Hành, của Thánh Tăng, Thánh Ni. Và Thánh Cư Sĩ. Được lấy tên là “Văn Hoá Đạo Đức Truyền Thống Việt Nam”
Mỗi giới luật được chia ra làm ba phần:

1.        Phần thứ nhất dạy về “Giới đức”.

2.        Phần thứ hai dạy về “Giới hạnh”.

3.        Phần thứ ba dạy về “Giới hành”.



  Phần  thứ  nhất  dạy  về  “Giới  đức”, là dạy về đức hạnh của mọi người trên hành tinh này nói chung, nói riêng là cho những bậc Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư Sĩ.
 Phần thứ hai dạy về “Giới hạnh”, là dạy về oai nghi tế hạnh những hành động đức hạnh của mọi người trên hành tinh này nói chung,  của những bậc Thánh Tăng,  Thánh Ni và Thánh Cư Sĩ nói riêng.
  Phần thứ ba dạy về “Giới hành”, là dạy về những phương pháp rèn luyện trau dồi đạo đức cho  mọi người trên hành tinh này nói chung,  cho  những bậc Thánh  Tăng,  Thánh Ni và Thánh Cư Sĩ nói riêng.
Giới  luật là  pháp  môn dạy về  phương cách sống đạo đức không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh. Đó là những phương pháp tu tập hằng ngày để ngăn ác diệt



ác pháp,  sanh  thiện tăng trưởng thiện  pháp
như trên đã nói, và cuối cùng để đạt được kết quả giải thoát tâm vô lậu, chứng Thánh quả A La Hán.
Kinh thưa các bậc Tôn Túc!

Kính thưa các bạn Tăng, Ni và các cư sĩ bốn phương!

Kính  thưa các bạn! Việc biên soạn  bộ giới  đức  tâm  vô  lậu  Thánh  Tăng,  Thánh Ni  và  Thánh  Cư  Sĩ được mang  tên “Văn Hóa Đạo ĐứcTruyền Thống Việt Nam”, chúng tôi dựa vào những lời dạy của đức Phật Thích Ca Mâu Ni (Gotama) trong tạng kinh  Nikaya  và  giảng  trạch  nghĩa  lý theo kinh nghiệm tu hành của chúng tôi đã đạt được, chứ không dựa vào kiến giải, tưởng giải của kinh sách phát triển Đại Thừa và Thiền Tông, nên có những điều chi sơ sót không vừa



ý  xin  các bậc  Tôn  Túc cao minh,  các  bạn
Tăng, Ni và các cư sĩ hãy bỏ qua những sơ sót ấy và góp ý để bổ sung thêm hoặc bỏ ra những điều thừa, những điều không đúng, chứ đừng lấy những điều sơ sót đó mà chỉ trích bài bác lẫn nhau  là không tốt các bạn ạ! Làm như  vậy cũng giống như  những người có tâm lượng nhỏ mọn hẹp hòi ích kỉ thường vạch lá tìm sâu, vạch  lưng mình  cho  người khác xem thẹo thì không tốt các bạn! Người xưa thường bảo: “Đóng cửa dạy nhau”, đó là điều tốt đẹp nhất trong gia đình, trong  tôn giáo. Còn ở đây chúng tôi nói Đại Thừa và Thiền Tông sai là vì những điều sai của Đại Thừa và Thiền Tông đã trở thành một truyền thống mê tín lạc hậu phi đạo đức lâu đời. Chính những truyền thống này nó đã đánh mất nền đạo đức nhân bản - nhân quả của Phật



giáo chân chánh. Vì thế, chúng tôi nói cái sai
của Đại thừa và Thiền tông không có nghĩa là bài bác mà có nghĩa là để dựng lại những gì của Phật giáo đã bị Đaị thừa và Thiền tông đã ném bỏ.
Kính thưa các bậc Tôn Túc!

Kính thưa các bạn Tăng, Ni và cư  sĩ bốn phương!

Chúng tôi đã từng chứng kiến và nghe thấy các bạn Tăng, Ni và các cư sĩ giảng sư thường lợi  dụng những buổi  thuyết giảng có đông đủ Phật tử  bới móc,  chỉ  trích,  mạ  lị, mạt sát lẫn nhau. Các bạn ấy họ là những tu sĩ Phật giáo, đều là đệ tử của Phật, họ và các bạn đều là huynh đệ cùng nhau. Thế mà, vì lòng ganh tỵ, ích kỉ, nhỏ mọn, hẹp hòi nên vô  tình  các bạn  ấy  nỡ  nhẫn  tâm cư  xử  với nhau  một cách  tồi  tệ  thật đáng thương h ại.



Các bạn  còn  dùng những thơ,  văn  và  băng
cassette bài bác, nói xấu nhau để phổ biến khắp nơi, có khi còn đưa lên mạng Internet để cho mọi người toàn cầu biết tu sĩ và cư sĩ Phật giáo tu hành ở chỗ tâm ganh tị tầm cỡ như  vậy, thật là  đau  lòng. Phải không các bạn?
Kính thưa các bạn! Không lẽ vì những cái sai của Phật giáo hiện giờ được chỉnh đốn lại làm cho  Phật giáo tốt đẹp hơn, thì  các bạn không bằng lòng ư! Sao các bạn không chịu lắng nghe  quán xét cho kỹ để xem coi những điều chúng tôi nói có đúng hay sai. Nếu đúng thì  chúng ta cùng nhau  sửa, nếu sai thì chúng ta cùng rỉ tai mà dạy nhau, có đâu lại làm một điều thiếu suy nghĩ như vậy các bạn ạ!



Kinh thưa các bạn! Chúng ta đừng bắt
chước những tín đồ của các tôn giáo khác phân hóa chia rẽ nhiều hệ phái bất đồng chống đối nhau.  Đứng trước cảnh này chúng tôi chẳng biết nói và làm cách nào để các bạn hiểu những hành động trên là thiếu trách nhiệm bổn phận của người Phật tử đối với tôn giáo của mình.
Mục đích  chúng tôi  biên soạn  bộ  giới luật này là để chỉnh đốn những đức hạnh của những tu sĩ và cư  sĩ Phật giáo. Vì hiện giờ có một số tu sĩ sống phạm giới, phá giới, bẻ vụn giới, xem thường giới luật, không biết xấu hổ, lại còn chế ra giới luật mới để phá sạch đức hạnh  của tu sĩ  Phật giáo, thường khoe khoang lực lượng Tăng, Ni và Phật tử đông đảo rầm rộ, cách thức tổ chức sự học và cấp bằng này cấp bằng nọ của mình mà hành



động tu hành  và  Phạm hạnh  chẳng có  một
chút nào cả, họ đang làm đào kép múa may đóng tuồng trên sân khấu Phật giáo, họ đang làm trò cười cho những người am tường Phật giáo, họ là những người đáng thương, không đáng trách. Tại sao vậy?
Vì các bạn ấy đang chịu ảnh hưởng kiến chấp của kinh sách  phát triển Đại  thừa và Thiền tông nên vô tình họ diệt Phật giáo mà không hay biết, thật rất tội nghiệp cho những ai tu theo Phật giáo có mắt mà không tròng.

Kính ghi,

Trưởng lão Thích Thông Lạc



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!