Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

VĂN HÓA PHẬT GIÁO TRUYỀN THỐNG TẬP 1-3


dục ly ác pháp”   nên Thánh đức buông xả là một đức   hạnh  rất  cần  thiết  cho  người  tu  sĩ  Phật giáo. Nếu không sống đúng oai nghi tế hạnh Thánh đức  buông xả  thì chẳng bao giờ tâm hết tham lam trộm cắp. Tâm không hết tham lam trộm  cắp  thì tu  theo  đạo  Phật  chẳng  những hoài  công  vô  ích,  mà  còn  làm  cho  Phật  giáo mang tiếng. Những tu sĩ còn cất giữ nhiều vật chất thế gian là những tu sĩ tâm còn tham lam. Nhìn  vật  chất  của  tu  sĩ  là  biết tâm  của  họ  còn tham  lam  hay  hết  tham  lam.  Mỗi  năm  về  học Hạ một lần là để  thúc liễm thân tâm tu tập cầu sự giải thoát. Nhưng tu sĩ Phật giáo hiện giờ không phải vậy quý  bạn  ạ!. Những tu sĩ về học Hạ trong  ba tháng  an cư là  để  chia  của  cải  do Phật  tử  cúng  dường.  Sau khi ra Hạ quý  Thầy đều  được chia  tiền  bạc  và  vật  dụng, có  người gánh cả gánh, mang cả bao.
Kính  thưa quý bạn! Những tu sĩ về học Hạ như vậy có buông xả không? Vậy Thánh Đức Buông xả khi họ đã thọ Thập Giới Sa Di ở  đâu? Vậy Thánh đức Sa Di Buông Xả của họ đã từng tu học rèn luyện ở  đâu? Họ quên hết ư!
Trong cuộc đời tu hành, nhờ Đức Thánh buông  xả  mà  người  đệ  tử  của  Phật  không  còn tham lam,  trộm  cắp,  không  còn  ham thích tiền


bạc và vật dụng thế gian, tâm hồn họ rất trong sạch và trắng bạch như vỏ ốc.
Ở  thế gian nếu mọi người lập đức buông xả thì nhà  ngủ  không  đóng  cửa,  không  còn  lo  sợ trộm cắp; không còn gian lận, lừa gạt, cân non, đo thiếu,  v.v..;  không  còn  sợ  cướp  công,  cướp của, của người khác và không còn nạn ăn lo hối lộ. v.v..
Đức buông xả giúp cho con người mất của không buồn, có của cải nhiều không tham đắm, dính  mắc.  Người  không  tham  đắm,  dính  mắc của cải vật chất thế gian, là người sống đúng Thánh Đức buông xả, là người có cuộc sống được an ổn, yên vui và hạnh phúc... không còn lo rầu, buồn khổ, v.v.. vì vật chất.
Đức buông xả không có nghĩa là tiêu cực không làm việc, ngược lại người có đức buông xả thì tích  cực  làm  việc  hơn  ai  hết.  Tại  sao phải làm việc nhiều như vậy?
Làm  việc  nhiều  như  vậy  là  để   sống,  để giúp  cho  mọi  người  khác.  Để  sống  tốt  không tham lam là đức buông xả trong cần lao. Trong cần lao mà xa lìa tâm tham lam, trộm cắp, gian xảo, lừa đảo là Thánh đức buông xả cần lao làm ra của cải nhưng lại không dính mắc, tham đắm vào  những  vật  dụng hoặc  tiền  của  làm  ra được, đó  là  hành  động  tốt.  Làm  ra của  giúp  cho mọi


người khác, hành động giúp cho mọi người khác là đức hạnh buông xả.
Bởi  vậy  đức  buông  xả  thì luôn  luôn  đi  đôi với đức  cần lao. Có đức buông xả có đức cần lao như  vậy  mới  xứng  đáng  là  một  người  không tham lam trộm cắp, là một tu sĩ Thánh Tăng Thanh  Ni và Thánh cư sĩ đệ tử của Phật.
Một  con người  biết  sống lập  đức  buông  xả để tâm mình không dính mắc vật chất và tiền của,  ngọc  ngà,  châu  báu...,  để   tâm  mình  được thanh thản, an lạc và vô sự, để tâm mình  lìa xa tính tham lam, ích kỷ, hẹp hòi, để tâm mình  lìa xa lòng tham lam, trộm, cắp, lừa đảo người khác..., nhưng lại sống đúng  đức cần lao. Nhờ có sống  đúng  với đức  cần lao nên không  thành kẻ ăn bám của xã hội, không thành gánh nặng cho những người khác.
Ở  đây, quý  bạn nên  hiểu đạo Phật  nói đời khổ, chứ không bảo trốn đời khổ. Vì nói đời khổ là để  biết như thật đời là khổ. Biết đời khổ như thật  để   mà  vượt  qua  khổ  của  cuộc  đời,  chứ không có nghĩa biết đời khổ để  mà bi quan yếm thế, để  mà trốn khổ. Nói đời khổ tức là nói một sự thật của kiếp người, chứ không phải nói đời khổ để  bỏ cuộc đời,  trốn cuộc đời, (tiêu cực, yếm thế, xa lánh sự sống của mọi người).


Ở đây nói đời khổ để chúng ta cùng nhau tạâp sống đức hạnh làm người biết thương yêu nhau, biết chia cơm xẻ áo, biết tha thứ, biết nhường  nhịn, biết góp  công  góp  sức siêng năng cần  lao  để  làm  cho đời  bớt  khổ  hay  là  không còn khổ nữa, chứ không phải biết đời khổ để  bỏ cuộc  đời  này,  để  đi  tìm một  thế  giới khác  sung sướng hơn, hạnh phúc hơn, an lạc hơn... như các kinh sách của tà giáo ngoại đạo của Đại thừa và các tôn giáo khác đã từng xây dựng thế giới chư Thiên, Thiên Đàng, Cực Lạc Tây Phương, Niết Bàn,  v.v.. để  tránh  né  sự  khổ  đau của  thế  gian này, để mơ tưởng một thế giới hạnh phúc an lạc hão huyền khác. Sống theo Đại thừa và các tôn giáo  khác  không  thực  tế,  sống  nhờ  vào  sự  cứu khổ  của  kẻ  khác  là  không  bao giờ  có,  trong  lúc mình  luôn  luôn  làm  khổ  mình,  làm  khổ  người thì ai cứu mình  được. Phải không các bạn?
Do gieo rắc những tư tưởng yếm thế, tiêu cực, thụ động, v.v.. nên hiện giờ có một số người yếm thế, tiêu cực, chán ngán cuộc sống thế giới này, họ đang đi tìm một thế giới khác, thế giới của  chư  thiên,  thế  giới  của  chư  Phật,  chư  Bồ Tát, thế giới Cực Lạc Tây Phương, thế giới Quy Nguyên, thế giới Nhất Nguyên, thế giới Niết Bàn.  Đó  là  những  người  đầy  lòng  tham  đắm,


chạy  theo  dục  lạc  danh  lợi, mong  cầu  dục  lạc nhiều hơn ở  thế giới khác nữa.
Những người cầu mong như vậy là những người  không  lập  đức  Thánh  buông  xả.  Họ chán ngán cái thế giới của loài người, là vì họ không đạt  được những  dục  lạc,  danh  lợi, chứ  không phải họ buông xả.
Người sống lập Thánh đức buông xả không có  nghĩa  là  chán  ngán  cuộc  đời,  bi  quan,  tiêu cực, yếm thế, mà họ đang làm tốt lại cuộc đời, xây  dựng  cho  thế  gian  này  trở  thành  Thiên Đàng, Cực Lạc. Nhờ con người có sống đúng Thánh  Đức  Buông  Xả  thì thế  gian  này  không còn có con người gian tham, trộm cướp nữa.
Người sống đúng oai nghi tế hạnh Thánh Đức  Buông  Xả,  họ  đều  biết  rõ  tất  cả  các  pháp trên thế gian  này đều  vô thường, không có một vật gì là thường hằng, vĩnh viễn, không có một thế giới nào là vĩnh cửu, chỉ do tưởng của chúng ta tạo ra mà thôi. Những hiện tượng có được là do các  duyên  hợp  và  tan  tạo  thành.  Và  vì thế, con người  cần  phải  bảo  vệ  và  xây  dựng lại  thế giới của con người đang có, làm cho nó tốt đẹp, làm cho nó sáng sủa, làm cho nó có một cuộc sống  đầy  đủ  đạo   đức  nhiều  hơn  và  nhiều  hơn nữa.



Cho nên,  ở  đây  lập  đức  buông  xả,  nhưng lại  phải  cần  lao  vì  mình,  vì  người  để sự  hiện hữu của mình  có ích cho mình,  cho người, chứ không  phải  bỏ  đời,  trốn  đời  như  người  ta  đã nghĩ sai về Phật giáo.
Thánh  đức   buông  xả  giúp  cho  chúng  ta sống   một   đời   sống   trong   sạch,   không   gian tham,  trộm  cắp,  tâm  hồn  thanh  thản,  an  ổn. Xin các bạn nhớ kỹ gian tham trộm cắp ở  đây không chỉ có nghĩa lấy của không cho mà còn có nghĩa gian tham, xảo quyệt khác nữa như:
•  Một công nhân lãng công đó cũng là gian tham, trộm cắp.
•  Một ông Thầy giáo trong giờ dạy học cho bài học sinh làm mà ngồi xem báo đó cũng là gian tham, trộm cắp giờ học của học sinh.
•  Một ông bác sĩ nhận quà bệnh nhân cũng là gian tham, trộm cắp.
•  Một anh công an gác đường nhận tiền hối lộ cho xe chở đồ lậu thuế vào thành phố đó cũng là gian tham, trộm cắp.
Tóm lại Thánh đức buông xả đối trị được tâm tham lam, trộm cắp, giúp cho thân tâm không dính mắc vật chất thế gian, giúp cho tâm luôn được thanh thản, an lạc và vô sự.


Người   muốn   sống   được giới   đức   Thánh buông xả này thì phải thường xuyên quán các pháp là vô thường, vô ngã, do duyên hợp mà thành và thường đau khổ.
Trong  cuộc  sống  thế  gian  khi người  xuất gia  cũng  như  người  tại  gia  sống  đúng  Thánh Đức  Buông  Xả  này thì thế  gian  là  Thiên Đàng, Cực Lạc, cuộc sống con người sẽ hạnh phúc biết bao.



à


 GIỚI   Đ  ỨC   SA    DI   THỨ    B  A  :

KHƠNG DÅM DỤC


Không dâm dục là một THÁNH ĐỨC THANH  TỊNH.  Người  tu  sĩ  cũng  như  những người  cư sĩ  tại  gia  cần  phải  học,  hiểu  và  sống cho đúng  đức hạnh này.
Người không dâm dục là hiện tiền thân và tâm của họ thanh tịnh. Một người còn dâm dục thì không thể nào thân tâm thanh tịnh được. Thân  tâm  không  thanh  tịnh  thì lúc  nào  cũng còn  ô   nhiễm  về  đường  dâm  dục.  Còn  tâm  dâm dục  thì làm  sao gọi  là  Thánh  Tăng,  Thánh  Ni và Thánh cư sĩ được. Phải không các bạn?
Tuy  biết  rằng:  dâm  dục  là  bản  chất  sinh tồn  của  muôn  loài  động  vật  và  thực  vật.  Cho nên từ động vật nhỏ nhất cho đến loài động vật thông   minh   nhất   như  loài   người   đều   không thoát  khỏi  uy  lực  của  dâm  dục.  Đối  với  đạo Phật, dâm dục là con đường bất tịnh, uế trược nhiều khổ đau và đó  là con đường mãi mãi tiếp tục luân hồi.
Dù người có học thức cao, có trở thành những nhà bác học, những nhà khoa học vĩ đại,


v.v.. thì cũng không thoát khỏi hành động dâm dục. Ngược lại một bậc Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh cư sĩ đệ  tử của đức Phật thì phải vượt ra khỏi  uy lực  dâm  dục  này.  Có  như  vậy  mới được gọi là bậc Thánh đệ tử đức Phật. Trái lại xuất  gia,  cạo  bỏ  râu  tóc,  đắp  áo  cà  sa mà  còn dâm dục thì đó  là  Ma Ba Tuần trong đạo Phật, là những kẻ tà giáo ngoại đạo đội lốt Phật giáo. Cho nên đệ  tử của Phật không bao giờ còn dâm dục, còn dâm dục không phải là đệ  tử của Phật, Xin các bạn lưu ý.
Muốn làm một tu sĩ Phật giáo tức là muốn cho  thân  tâm  mình   thanh  tịnh,  trong  sạch, không  còn  ô   nhiễm,  uế  trược  thì  dâm  dục phải diệt trừ.  Ý  muốn  đó  cũng  chính  là  mục  đích để cho thân tâm được nhập vào các định, được làm chủ  sự  sống   chết  và  được khai  mở  tuệ  Tam Minh, được chứng  Thánh  quả  A  La  Hán,  mới xứng đáng là Thánh đệ tử của đức Phật.
Khi tâm  còn  dâm  dục  thì làm  sao thân tâm  thanh  tịnh  được. Thân  tâm  không  thanh tịnh thì làm sao gọi là Thánh được. Phải không quý bạn?
Bởi vậy Giới Đức Thanh  Tịnh Thánh Sa Di này còn xác định được người tu sĩ Phật giáo hay người  tu  sĩ  của  ngoại  đạo,  là  do chỗ  tâm  còn dâm dục hay hết  dâm dục. Người  có thiền định


hay  không  thiền  định cũng  do từ  giới  này  mà nhận thấy rõ ràng. Thánh Tăng hay Ma Tăng cũng do từ giới này mà xác định. Cho nên hiện giờ  có  một  số  người  mang  danh  là  tu  sĩ  Phật giáo lại sống như người thế tục, có vợ, có con, sống như một gia đình phàm phu tục tử, thì làm sao Giới  Đức  Thanh   Tịnh  Thánh  Sa  Di  này được thanh tịnh trọn vẹn. Phải không các bạn? Người  ta  tu  theo  Phật  giáo  như  vậy  để  làm  gì cho phí  một  đời  hay chỉ  lợi dụng Phật  giáo  để làm danh, làm lợi trên mồ hôi nước mắt của tín đồ Phật tử.
Tu sĩ nam nữ sống lẫn lộn, nói cười đùa giỡn,  đèo nhau trên  xe, ăn  chung bàn,  ở   chung chùa,  v.v..  Hình   ảnh  này  là  một  sự  suy thoái của Phật giáo, thật là đau lòng các bạn ạ!
Xưa Đức Phật dạy: ‚Không  nên gặp, không nên  nhìn,  không nên  nói   chuyện, phải  quán  như  mẹ,  như  chị, như  em, phải quán thân bất  tịnh,  phải  quán xương trắng, v.v..‛.
Muốn  thoát  khỏi  luân  hồi  sanh  tử  thì con đường dâm dục phải đoạn dứt. Vì thế, đạo Phật có  giới  không  dâm  dục   để giúp  cho thân  tâm thanh tịnh, trong sạch mới xứng đáng làm một bậc Thánh đệ tử Phật.


Do  giới  Thánh  đức   thanh  tịnh  này  nên kinh sách Nguyên Thủy Phật giáo không có nói về nghi lễ kết  hôn, vì nghi lễ kết  hôn đã  có sẵn theo  phong  tục  tập  quán  của  mỗi  dân  tộc  trên thế giới.
Kết  hôn  là  sự  nối  tiếp  con đường  tái  sanh luân hồi. Do đó, người tu theo Phật giáo thì con đường dâm dục phải triệt để  chấm dứt, có chấm dứt  như  vậy  thì mục  đích  làm  chủ  sanh,  già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi mới đạt được. Thế mà, các chùa lại tổ chức làm lễ  thành hôn, có khi còn làm đám  cưới  tại chùa, thì chùa đâu còn ý nghĩa giải thoát khổ đau của kiếp người. Phải không các bạn?
Thưa  các  bạn!  Một  bậc  Thánh  thì không thể nào còn dâm dục; còn dâm dục thì sao được gọi là Thánh? Như chúng tôi đã nói ở trên.
Thánh nhân là bậc thoát trần, có nghĩa là thoát  ra khỏi  bản  chất  dâm  dục  của  loài  động vật.  Sự  dâm  dục của  một  con người  thì có  khác nào là sự dâm dục của loài thú  vật. Phải không các bạn?
Còn Thánh nhân thân tâm của họ phải hoàn toàn thanh tịnh, trong sạch, họ không còn vướng  bận  tình yêu  dâm  dục  giữa  nam  nữ  nữa thì  mới   thật   sự   là   Thánh   nhân.   Muốn   làm


Thánh mà còn nuôi tâm dâm dục thì không thể nào làm Thánh được.
Một  người  tu  sĩ  của  Phật  giáo  không  giữ gìn  thân  tâm  thanh  tịnh,  luôn  luôn  phạm  vào giới  đức Thánh  thanh  tịnh  này  thì không  nên tu theo đạo Phật. Tại sao vậy?
Vì  tu  theo  đạo  Phật  mà  còn  dâm  dục  thì làm sao chấm dứt tái sanh luân hồi được như ở trên  chúng  tôi  đã  nói.  Còn  dâm  dục  thì thân tâm không bao giờ thanh tịnh; còn dâm dục thì còn đọa lạc trong đau khổ; còn dâm dục thì còn sống trong bùn nhơ, ô   nhiễm uế  trược, bất tịnh hôi thối; còn dâm  dục là  còn tái  sanh luân hồi, vì  đường  dâm  dục  là  con  đường  đọa vào  ba đường khổ ải của kiếp người.
Đối với đạo Phật vấn đề dâm dục là vấn đề phải diệt trừ hàng đầu. Nếu không diệt trừ được tâm  dâm  dục  thì không  bao giờ  người  đó  được gọi là Thánh Tăng hay Thánh Ni được.
Cho nên, Giới Đức Thánh Thanh Tịnh không dâm dục giúp cho con người tu theo Phật giáo  trở  thành  bậc  Thánh  nhân  A  La  Hán  vô lậu hoàn toàn.
Trong   giới   không   dâm   dục   này   đã   xác định, nếu  tu  sĩ  nào  vi phạm vào  giới  cấm  này thì cũng giống như người tử tù. Nhưng  người tử


tù  này  bị  xử  án  chém  đầu “Ba La  Di” (đứt  đầu),
chứ không xử tử bằng cách khác.

Người  tu  sĩ  phạm   giới  này,  đối   với  đạo Phật,  thì người  này  không  còn  được mọi  người kính   trọng,  xem  họ  như  một  người  phá  hoại Phật  giáo, họ gọi những người  này là  giặc thầy chùa.  Họ được  xem như  một  cư sĩ  trọc  đầu  mà thôi,  một  thợ  tụng  niệm  làm  thuê  ma chay cho tín đồ.  Dù  họ  có  đắp  áo  cà  sa, có  học  thức  cao, có chức vị trong hàng giáo phẩm: Đại Đức, Thượng  Tọa hay Hòa  Thượng,  v.v.. thì họ  cũng chỉ  là  một  cư sĩ  trọc  đầu  không  hơn,  không
kém.

Chúng ta phải hiểu một tu sĩ đạo Phật là một  vị  Thánh  Tăng,  dù  là  một  chú  Sa Di  mới vào  tu  cũng  phải  khép  mình  trong  khuôn  khổ Giới  Đức  Thánh  Thanh  Tịnh này.  Nếu  vị  nào sai phạm thì xin  quý Phật tử hãy xem họ là Ma Ba Tuần đội lốt Phật giáo, đang giết Phật giáo, xin  quý Phật tử hãy tránh xa, đừng cúng dường, vì cúng dường là nối giáo cho Ma để  chúng diệt Phật giáo, chúng diệt Phật giáo thì tội quý Phật tử phải chịu hậu quả địa ngục.
Cho  nên  người  tu  sĩ  là  những  đệ   tử  của Phật, là Thánh Tăng, Thánh Ni thì phải giữ gìn cho trọn  vẹn  giới  đức  này.  Nếu  thấy  giữ  không được thì nên  xả  giới,  trả  y áo,  trở  về  đời  sống


của người cư sĩ, chứ đừng cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà  sa, mà  còn cười  cợt, đùa  giỡn,  nhìn  ngó, liếc háy,  nói  chuyện  tình tứ  qua lại  với  người  khác phái  là  không  tốt  các  bạn ạ!  Các  bạn  đã  đi sai con đường  tu  của  Phật  giáo  rồi.  Xưa Đức  Phật dạy:  ‚đối  với  người  khác  phái  không  nên gặp,  nếu  lỡ  gặp  không  nên  nhìn, nếu  lỡ nhìn không nên nói chuyện... ‛.
Hiện giờ những tu sĩ Phật giáo phạm giới này rất nhiều, từ tuổi trẻ cho đến người già đều vi phạm   giới luật  này.  Có  người  tuổi  rất  cao, chức phận rất lớn trong hàng giáo phẩm Phật giáo  nhưng  vẫn  vi phạm giới  luật  này,  làm  cho Phật  giáo  Việt  Nam  bị  mang tiếng  không  mấy tốt đẹp ‘Giặc thầy chùa‛.
Trong   hàng   giáo   phẩm   Phật   giáo   Việt Nam có những vị Đại Đức, Thượng Tọa, Hòa Thượng  mang  chức  vụ  lãnh  đạo  cấp  tỉnh,  cấp Trung  Ương Phật  giáo  mà  ngang  nhiên  có  vợ, có  con; không  những  một  vợ  mà  cả  ba, bốn  vợ. Họ rất xem thường tín đồ, xem tín đồ  là những người  ngu  si,  vô  minh  không  hiểu  gì  về  Phật giáo,  không  am  tường  Phật  giáo,  cho  nên  họ làm  sao, bảo  sao thì tín đồ  phải  nghe và  chấp nhận làm  vậy. Họ làm sai  không  dám  nói, làm đúng cũng không biết.


Hiện giờ  trên  thế  giới  này  có  hàng  triệu triệu tín đồ theo Phật giáo, nhưng họ chỉ là những  người  mù,  câm  và  điếc...  Họ còn  đang tiếp tay với các sư, thầy phá giới, bẻ vụn giới để diệt Phật  giáo  chân  chánh  nhanh  chóng  thay thế bằng một giáo pháp phá giới luật, phi đạo đức, mê tín,  v.v..
Giới  Thánh  Đức  Sa  Di  Không  Dâm  Dục này có sáu nơi vi phạm:
1- Vi phạm  giới bằng mắt.

2- Vi phạm  giới bằng tai.

3- Vi phạm  giới bằng mũi.

4- Vi phạm  giới bằng miệng.

5- Vi phạm  giới bằng thân.

6- Vi phạm  giới bằng ý.

  Phạm  giới  bằng  mắt:  khi mắt  nhìn thấy hình  ảnh sắc thân người khác phái lõa thể sanh  tâm  dâm  dục  hoặc  thấy  sự   ăn  mặc  hở hang bày da thịt của người  khác phái sinh  tâm dâm dục, v.v..
  Phạm  giới  bằng  tai: khi nghe  tiếng nói  khêu  dâm  gợi  dục sinh  tâm  dâm  dục. Nghe lời nói thô tục sanh tâm dâm dục.
 Phạm giới bằng mũi: khi hai người khác phái ôm nhau hôn hít sinh tâm dâm dục...


  Phạm  giới  bằng  miệng:  khi  miệng nói  lời  dâm  dục,  miệng  nói  thô  tục,  miệng  nói lời khêu dâm, gợi dục rồi sinh tâm dâm dục.
 Phạm giới bằng thân: Khi hai người khác  phái,  nắm  tay,  ngồi  tựa  vào  nhau,  ôm nhau,  hay  nằm  chung  nhau  một  giường  sinh tâm dâm dục.
  Phạm  giới  bằng  ý:  Khi ý  khởi  niệm về dâm dục, ý suy tư về dâm dục, ý nghĩ đến người khác phái sinh tâm dâm dục.
Người còn tâm dâm dục không thể gọi là Thánh Tăng, Thánh Ni được. Muốn tu hành dứt bỏ tâm dâm dục thì phải thực hiện đúng như lời dạy của đức Phật:
1/  Phòng  hộ  sáu  căn  (sống   độc  cư trầm lặng một mình).
2/ Hằng  ngày  phải tu tập  các pháp  Chánh niệm tỉnh giác định.
3/ Tu tập 18 đề mục Định Niệm Hơi Thở.

4/ Tu tập Định Vô Lậu.

5/ Tu tập Tứ Niệm  Xứ.

6/ Tu tập Thân Hành Niệm.

7/ Tu tập Định sáng suốt.

Trong   kinh  Phật   thường   nhắc   đến   quả nhập  lưu  (Tu  Đà  Hoàn)  tức  là  nhập  vào  dòng


Thánh.  Tâm  còn  dâm  dục  thì không  thể  nhập vào dòng Thánh được.
Cho nên  người  ly  dục  ly  ác  pháp  là  người lìa xa tâm dâm dục, lìa xa tâm dâm dục mới vào được dòng Thánh, mới gọi là nhập lưu.
Tóm  lại,  Giới  Đức  Thanh  Tịnh Thánh  Sa Di  không  dâm  dục  này  là  một  đức  hạnh  thanh tịnh   trong   sạch   của   một   bậc   Thánh   Tăng, Thánh  Ni và  Thánh  cư sĩ, chứ  không  phải  như một người thường tình phàm phu mà sống được Thánh hạnh này. Thánh hạnh này không phải dành riêng cho tu sĩ mà dành cho tất cả mọi người, nếu ai muốn chấm dứt sanh tử luân hồi.
Chúng ta nên lưu ý: một con người bình thường  thì cũng  như  muôn  thú  vật  nên  không bao giờ lìa xa tâm dâm dục được, dù  có học thức sâu rộng bao nhiêu họ cũng không tránh khỏi tâm  dâm  dục.  Nhưng  một  người  tu  theo  đạo Phật  là  phải  vượt  thoát  ra khỏi  tính dâm  dục, tức  là  vượt  thoát  ra khỏi  bản  chất  của  loài  thú vật. Có thực hiện ra khỏi bản chất của loài cầm thú thì mới được gọi là Thánh.
Một  người  phàm  phu chỉ  hơn  con thú  vật là ở  chỗ dâm dục có cương thường đạo lý làm người,  có  tôn  ti trật  tự,  không  thể  cha con hay mẹ  con lấy  nhau,  v.v..  Nhưng,  một  bậc  Thánh như chúng  tôi  đã  nói  ở   trên,  thì phải  vượt  hơn


loài người và loài thú vật là không còn dâm dục nữa. Có người hỏi rằng:
Hỏi: Khi  con người không còn dâm dục thì con người do đâu mà sinh ra?
Đáp: Khi con người không còn dâm dục thì họ là những bậc Thánh nhân rồi. Đã là Thánh nhân sao lại còn tái sanh luân hồi trong đường dâm dục? Khi con người không còn dâm dục thì con người sinh ra bằng đường hóa sinh. Con đường hóa sinh là con đường thanh tịnh trong  sạch dành riêng cho những bậc Thánh nhân  (chứ không phải hoá  sanh là  sâu hoá bướm v.v..).
Hỏi:  Con người  không  còn  tái  sanh  luân hồi thì con người về đâu?
Đáp: Đã không còn tái sanh luân hồi mà còn hỏi sanh về đâu là sao? Câu hỏi như vậy là câu hỏi không đúng chỗ?
Hỏi:  Từ  con người  không  dâm  dục  thành ra Thánh nhân.  Thánh  thì không  còn  sanh tử luân  hồi.  Vậy  khi  bỏ  thân  này  Thánh nhân  ở
đâu?

Đáp:  Một  Thánh  nhân  khi còn  sống  cũng như  lúc  bỏ  thân  tứ  đại,  họ  đều  ở    trong  trạng thái ly dục ly ác pháp. Ở  trong trạng thái ly dục ly  ác  pháp  thì không  còn  tái  sinh  luân  hồi.  Đó


là  ‚nơi‛ mà  những  bậc  Thánh  nhân  đến  và  ở đó, khi còn sống cũng như lúc đã  chết. Cho nên họ không đến không đi.
Vì thế, chúng ta xác định, con đường sanh tử  luân  hồi  là  con  đường  “dâm dục”. Ai còn  tâm dâm  dục là  phải  còn  chịu  luật  sanh tử  luân  hồi chi phối. Ai  hết tâm dâm dục là chấm dứt sanh tử luân hồi. Các bạn cứ suy ngẫm lại đi rồi hãy tin lời  chúng tôi nói,  đừng vội tin chúng tôi. Vì lời  nói  của  chúng  tôi  không  bắt  buộc  ai  tin cả. Bởi  vì  ai  còn  đắm  chìm  trong  dục lạc  thế  gian là phải chịu quy luật sinh  tử luân hồi. Còn chịu quy luật sanh tử luân hồi là phải chịu nhiều khổ đau. Phải không các bạn?
Ai  sống gìn giữ được Giới Đức Thanh  Tịnh Thánh  Sa Di  không  dâm  dục  này,  đó   là  biểu tượng cho một vị Thánh Tăng xuất hiện.


à


 GIỚI   Đ  ỨC   SA    DI   THỨ    TƯ  :

KHƠNG VỌNG NGỮ


Không vọng ngữ là một ĐỨC CHÂN THẬT.  Người  xuất  gia  cũng  như  mọi  người  tại gia cần phải học hiểu và sống đức hạnh này để đem lại  lợi ích  cho mình  cho người  và  cho cả
hai.

Giới  Đức  Thánh  Sa Di  không  vọng  ngữ  là một  Thánh  Đức  Chân  Thật.  Người  không  nói dối là một bậc Thánh, còn người phàm phu thì không thể tránh khỏi nói dối, mặc dù nói dối không hại ai hoặc nói dối đùa chơi nhưng vẫn là nói dối, vẫn là làm mất uy tín của mình.  Không nói dối  là  một  việc làm  rất  khó,  cho nên  phàm làm  người  ai  ai  cũng  có  nói  dối,  nói  dối  ít hay nói dối  nhiều, nói dối  có hại hay nói dối  không hại người.
Vọng ngữ thuộc về khẩu nghiệp nên chỉ có loài người mới mắc tội vọng ngữ, còn thú vật thì không  mắc  vào  tội  này,  vì  thú  vật  không  nói được.
Người  không  vọng  ngữ  là  người  tạo  cho mình  một uy tín đối với mọi người, một sự kính



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!