Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

những lời gốc phật dạy - tập 3-1



VĂN HĨA PHẬT  GIÁO
NHỮNG LỜI GỐC PHẬT DẠY


TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC

  
NHÀ XUẤT BẢN TÔN GIÁO



TƯỢNG PHẬT THÍCH CA MÂU NI



Tượng Phật Thích Ca Mâu Ni đang toạ thiền xả tâm qua   pháp môn  Thân Hành Niệm.







Lời nói đầu






Kho tàng văn hóa đạo   đức Phật giáo rất phong   phú và tuyệt vời, thường có những văn hóa thực  tế, không mơ  hồ, trừu tượng,  ảo  giác,  không mê tín, dị đoan   v.v.. Nhưng chưa  có   người tu  chứng triển khai đúng  mức.  Vì thế, những văn hoá ấy  gần như mai một, bị  chôn  vùi dưới  lớp văn hoá Bà La Môn và những kiến giải tưởng của các Tổ sư học giả, chúng biến văn hoá chân

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


lý của đức Phật    thành văn hoá triết học
siêu hình   tưởng, ảo giác,  trừu tượng  và mê tín (Đại Thừa, Thiền Tông).

Hôm  nay,  chúng tôi triển khai  những văn hoá đạo   đức mà đức  Phật đã dạy   từ ngày xưa.  Khi chúng tôi đã  thực hành được, thấy biết  những văn hoá này đúng như thật và có   lợi ích  rất  lớn cho  loài người đang sống trên hành tinh này.

Phật   pháp không dối người, hễ tu thì thấy kết  quả ngay liền: “Pháp  Ta  không có   thời gian đến   để  mà  thấy”. Chỉ   có những người tu sai, tu tập theo  sự suy  nghĩ của mình, không theo kinh nghiệm   của người tu tập đã  xong, do căn   cứ  vào trình độ  học thức có  cấp bằng Cử nhân, Tiến sĩ… rồi tự cho  mình  có   thể  thông  suốt  khi  đọc  trong

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


kinh sách Phật. Thực tế đã  chứng   minh cho
chúng ta thấy rằng: những nhà học giả  xưa nay   đã làm một  việc rất sai  lệch: chưa tu chứng,  không hiểu đúng  được  những lời dạy của  đức   Phật,  chỉ  tìm   hiểu nghĩa  lý  chữ nghĩa qua kiến giải, tưởng giải  của mình,  rồi áp dụng   vào sự tu tập thì thật là điên đảo. Phần   đông những người tu   theo  kiến giải này đều rơi vào pháp  ức chế  tâm như chúng tôi đã nói.

Những người tu tập rơi vào pháp    ức chế tâm thì  hay  bị bệnh, bị điên khùng… thường tưởng nghĩ mình  nhập Nhị   Thiền, Tam  Thiền và Tứ Thiền…,  nhưng khi xét lại thì  Sơ Thiền  còn  chưa   nhập  được, có nghĩa là khi ngồi thiền không có  vọng tưởng, còn lúc xả thiền ra là đủ thứ vọng  tưởng,

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III



tưởng danh, tưởng lợi, tưởng ăn uống  và sắc
dục. Tu như vậy gọi là tu tập thiền ức chế tâm.

Từ lâu, người ta   chịu ảnh hưởng của
Phật   giáo Đại  Thừa nên tu tập thành mộtù thói quen là nhiếp phục và ức chế ý  thức cho hết vọng tưởng. Vì thế, hiện giờ rất  khó dạy cho những người tu  tập đúng pháp. Vì “dạy xả  tâm thì họ lại tu tập ức chế  tâm”.
Họ  đi theo lối mòn của người  xưa, nên  dạy
một  điều, họ tu tập một  điều khác, nên kết quả giải thoát chỉ  là số  không.

Sau thời  gian   dài tu  tập họ  lọt vào thiền tưởng, từ đó  sống phá  giới  luật, sống phi Phạm hạnh, nhất  là Thánh  hạnh độc cư, tâm thì  phóng dật chạy tứ tung  tìm  gặp mọi  người để nói chuyện, thường thích khoe

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


khoang  sự tu  tập của  mình, chứng  cái  này,
đạt  cái kia, nhưng nhìn lại Thánh  hạnh sống chẳng ra gì. Trong khi đức  Phật dạy: “Giới sanh Định”. Vậy, giới sống chưa trọn vẹn mà có  định, là định gì đây?   Các  bạn   cứ suy  ngẫm lại đi.

Thưa các bạn! Định  ấy  có  đúng    như lời Phật  dạy không?

Xưa đức  Phật  dạy: “Này  các  thầy Tỳ Kheo  khi tu tập có  những  công đức gì đều   nên  im  lặng  như Thánh,  duy chỉ  có   những  điều  lỗi  lầm  thì nên  nói ra để mà sửa đổi,   để mà ngăn  và diệt…”.
Kính thưa các bạn! Khi các bạn về đây tu tập, dù một  giờ,  một  phút  hay nói ít nhất là một giây thì  các bạn   có nhớ lời dạy  đầu

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


tiên của Thầy   chăng: “Sống độc cư,  không
nên  hội họp, không nên nói chuyện”. Thế các bạn   có nghe lời dạy này đâu,  nên các bạn tu hành chỉ  uổng công mà thôi.

Thấy   các bạn  sống chưa   đúng Phạm hạnh, nhất  là các bạn   còn thích nói chuyện thì dù  các bạn   có tu pháp nào, chúng tôi đều biết chắc các bạn   đã tu sai và sự tu  tập của các bạn   chỉ phí thời gian và uổng  phí   cuộc đời, chẳng bao   giờ các bạn tìm  thấy sự giải thoát trong Phật giáo.

Tứ Thánh Định  là loại thiền định  của bậc  Thánh, chứ  không phải  thứ phàm  phu thiền như các bạn  đã hiểu sai   lạc theo Đại Thừa kiến giải.

Chúng tôi dạy tu tập ở  đây, là có  trách nhiệm và bổn  phận, khi các bạn tu  đúng lời

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


dạy. Nếu  các bạn tu  sai  lời dạy thì  chúng
tôi không có  trách nhiệm và bổn phận.  Giải thoát được thì  các bạn nhờ, không giải thoát thì các bạn  chịu,   đừng  đổ thừa tại tu  pháp môn  của Thầy.

Thầy   dạy  các bạn  ly  dục ly  ác   pháp. Sao các bạn   không chịu  ly mà lại tu pháp môn gì?

Thích  nói chuyện, thì   đừng đi   nói chuyện,   đó là ly dục; thích ngủ nghỉ thì đừng đi ngủ  nghỉ,   đó là ly  dục; thích ăn uống  phi thời thì đừng  ăn uống  phi thời, đó  là ly dục…  tu như vậy mới thật là tu, tu như vậy mới gọi là tu thiền, nên đức  Phật  dạy: “Ly dục ly bất thiện pháp nhập Sơ Thiền do ly dục sanh hỷ  lạc”.  Con  đường tu  theo Đạo Phật đã  xác định  rõ ràng như  vậy, cớ  sao

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


các bạn tu  sai  rồi bảo rằng Thầy  dạy  sai.
Khi ra khỏi tu viện cái gì của các bạn  cũng đều đúng, nhưng  tâm các bạn   có hết  tham, sân, si, mạn, nghi chưa? Có làm chủ sanh   tử luân hồi chưa?   Còn Thầy   cái gì  cũng sai nhưng Thầy  làm chủ  được sanh,   già, bệnh, chết   và  chấm   dứt   luân  hồi.  Như vậy  ai đúng, thưa các bạn?

Tu tập theo Thầy thì phải  nhận ra cho được hai điều sai quan trọng:

1- Đang tu tập thấy mình có  chứng  đắc trạng  thái tưởng thì  phải biết đó  là tưởng. Nếu không biết là tu sai.

2- Tu theo ức chế  tâm mà không biết tu sai. Đó là hai điều tai hại nhất  trong   cuộc đời tu  tập. Mọi người cứ   tưởng dùng  trí thông minh  đọc kinh  sách  của  Phật là hiểu

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


biết cách tu tập ngay  liền. Sự  thật là không
phải  vậy. Khi đối  chiếu  sự  tu tập dựa  vào kinh   sách Đại  Thừa và các kiến  giải của các nhà học giả xưa  và nay   đã chứng minh cho  các bạn  thấy rất  rõ ràng: Đọc kinh sách   Phật   phát triển  chỉ   hiểu  biết  để  lý luận tranh   chấp hơn  thua   chơi,   chứ   tu  tập không đi đến đâu  cả. Cho   nên, cùng một bài kinh mà người này hiểu như thế này, kẻ kia hiểu như  thế kia; cũng  một  người, một  bài kinh  năm nay  hiểu như  thế này, sang  năm hiểu như thế khác. Do hiểu như vậy, làm sao tu tập có kết  quả đúng được.

Khi chú  thích lời Phật  dạy, chúng tôi cố gắng giải thích  như  thế nào để giúp các bạn  hiểu rõ  pháp   hành ly  dục ly  ác pháp, chứ không phải pháp hành ức chế  tâm.

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


Lời dạy   của  đức  Phật    cần phải hiểu
rõ, hiểu đúng  và rất chính  xác, có   thể khi hành pháp thì  mới  có kết  quả. Tuy chúng tôi biết rõ  nghĩa kinh  như vậy nhưng   dùng từ để diễn đạt cho các bạn hiểu rõ là một điều rất khó. Vì thế, chúng tôi hay  dùng những từ trong kinh sách, vì  những từ này được mọi người biết nhiều hơn  (phổ thông).

Tóm  lại, khi tu tập các bạn   cần nên biết rõ mục  đích của sự tu tập.

Vậy mục đích  của sự  tu tập theo Phật giáo là gì?

Mục đích tu  tập theo  Phật   giáo là chỗ bất  động  tâm trước các cảm  thọ và các ác  pháp,    chứ  không phải  chỗ khinh    an,   hỷ lạc, chỗ  Phật tánh, chỗ Cực  lạc, Thiên đàng, Niết bàn  v.v.., cũng không phải   chỗ

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


Thiền định, cũng  không phải   chỗ giới  luật
mà  cũng  không  phải   chỗ  Tam  minh, Lục thông… Xin các bạn  hãy lưu ý   những điều này, vì nó rất  cần thiết và ích  lợi cho  một đời tu hành.

Tâm   bất  động là tâm thanh  thản, an lạc và vô sự.  Tu hành mà không hiểu biết, không nhận  ra điểm quan  trọng  này thì dù các bạn   có tu tập một  ngàn  kiếp cũng  vẫn không có kết  quả, mà còn  có khi bị điên khùng vì rối loạn thần kinh.

Nhận thấy những lời Phật  dạy này là những châu  báu,   nên chúng tôi cố gắng   ghi ra đây để giúp những bạn nào hữu duyên với chánh  pháp  của đức Phật.

Vậy, các bạn  hãy lắng nghe và đọc kỹ lại những lời đức Phật đã dạy  mà chúng tôi

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


đã  ghi ra để các bạn làm cuốn sách gối đầu
nằm,  để  làm  những  hành  trang  trên  bước đường tu tập của  các bạn.

Mong sao những tập sách nhỏ này, ghi lại những lời đức Phật    dạy,   đem   đến cho các bạn những điều lợi ích thiết thực,  cụ thể trên đường tu tập và sẽ giúp các bạn   thu ngắn thời gian, sớm được  toại như ý  nguyện

Kính  ghi
Trưởng lão Thích Thông Lạc



THẬP NHỊ NHÂN DUYÊN


LỜI PHẬT DẠY

“Này Anandà, đừng nói thế! Đừng nói  thế!  Giáo  lý  duyên  khởi  này sâu  xa, và  có  vẻ  sâu  xa  hơn.  Chính  vì  không hiểu  rõ,  không thâm  nhập  giáo  lý  này, mà nhân loại trở nên như cuộn chỉ rối rắm, như  ổ    kiến  rối, như  cỏ  babaja, không thể  thoát  ly  khỏi  khổ xứ,  ác  thú,
địa ngục và sanh tử”.


CHÚ GIẢI:
Con  người trên hành tinh này khổ đau vì không thông hiểu sự kết hợp thành hình  của vũ   trụ,   nên   thường   sống   trong  “tưởng   tri”. Tưởng  rằng:  “Thế   giới   này   là   do   một   Đấng Sáng Tạo hay một ông Ngọc Hoàng Thượng Đế
tạo ra vũ trụ và vạn vật”.

Họ cho rằng: Thế giới này là  thế giới hữu hình,  đang bị sự điều  khiển, cai trị và xử phạt, hoặc ban thưởng do một thế giới vô hình  khác.

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


Đó  là  một  sự  giàu  tưởng  tượng  của  con người, chứ kỳ thực không phải như vậy. Trên đầu của loài  người  không  có  thế  giới  siêu hình  nào  cai trị  cả,  mà  chỉ  có  con người  cai  trị  con người. Chỉ vì con người sống không có đạo đức, nên thường làm khổ mình,  khổ người gây ra bao sự đau khổ  và  tang  thương  cho nhau,  và  làm  bất an cho cuộc  sống  chung nhau,  v.v..Vì  thế,  nên con người  phải  tự  đặt  ra pháp  luật,  để   ngăn chặn những điều gây đau thương và tổn hại cho con người.
Thế  giới  quan của  Phật  giáo,  không  phải là  một  thế  giới  tưởng  tri, như  mọi  người  đã tưởng và đang sống trong tưởng tri đó. Thực tế, thế  giới  quan  của  Phật  giáo  là  một  thế  giới duyên hợïp do 12 duyên kết hợp mà thành.
Sáu căn tiếp xúc sáu trần lập thành sáu thức,  đó  là  nơi  nhân  sinh  quan và  vũ  trụ  quan xúc  chạm  tạo  ra môi  trường  sống  của  vạn  vật. Cái nhìn  vũ trụ quan của Phật giáo là cái nhìn vạn pháp vô thường, chẳng có một pháp nào là chân thật, thường hằng bất biến, thường thay đổi từng sát na. Đối với Phật giáo, vũ trụ quan không  phải  là  một  thế  giới  vật  lí mênh  mông vô tận ở  bên ngoài, như mọi người đang cảm nhận và tư duy. Vì Phật giáo có khả năng nghe

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


thấy  và  hiểu biết không  có không  gian  và  thời gian, cho nên vũ trụ quan của Phật giáo chỉ ở trên một  tụ điểm của không gian  và  thời  gian, từ  đó  nhìn  thấy  vạn  pháp  do 12 nhân  duyên hợp  lại  mà  thành.  Còn  ngược  lại  không  có  cái nhìn  như Phật giáo nên tưởng nghĩ vũ trụ quan mênh mông, vô tận, vì thế loài người đang cố công tìm kiếm và nghiên cứu để  biết nó cho rõ ràng.  Nhưng  sức  con người  có  hạn,  còn  vũ  trụ vật lí là vô hạn. Cho nên, sự tìm tòi nghiên cứu để  hiểu biết về vũ trụ thì phải có một thời gian dài  vô  tận. Mà  với trí thức hữu  hạn,  thì chúng tôi  tin rằng  sự  nghiên  cứu  tìm hiểu  về  vũ  trụ thì cái hiểu biết đó như hạt cát giữa sa mạc. Nghiên cứu  tìm hiểu  mà  không  biết điểm khởi đầu  cho  sự  tìm hiểu  thì không  bao giờ  hiểu được nó.
Từ khi có mặt loài người xuất hiện trên hành tinh này cho đến ngày nay, thường con người không ngừng tìm hiểu vũ trụ, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai hiểu gì nhiều về vũ trụ cả. Chỉ toàn là tưởng tri, họ còn đang ở  trong màn vô minh, đen tối. Xưa có những người cho rằng quả  đất  vuông,  nhưng  ngày  nay  quả  đất  tròn; xưa có những người cho rằng mặt trời đi chung quanh  trái  đất,  nhưng  ngày  nay  quả  đất  đi

NHỮNG LỜI GỐC PHẬT  DẠY – TẬP III


chung quanh mặt trời. Do thế, những điều con người  hiểu biết chưa chính  xác, sự hiểu biết ấy còn  nhỏ  nhoi,  cái  sai  thì nhiều  cái  đúng thì ít. Còn  vô  lượng cái  mà  con người  chưa biết  đến. Vũ trụ mênh mông, vạn vật vô cùng. Muốn biết nó thì  phải vượt ra ngoài nó.
Riêng thế giới quan của  Phật  giáo, là một thế  giới  quan rất  thực  tế  trong  cuộc  sống  của loài  người.  Qua cái  nhìn  thực  tế  ấy  của  Phật giáo thì thế giới quan của Phật giáo có 12 nhân duyên.  Khi 12 nhân  duyên  này  hợp  lại  thì thế giới  thành  hình.  Thế  giới  thành  hình  thì sự khổ đau của  muôn loài cũng theo  đó  mà  có. Sự khổ  đau này  chính  vì con người  không  hiểu  rõ
12  nhân  duyên.  Do  không  hiểu  rõ  12  nhân duyên này, nên cho thế giới này là thật  có. Có cả hữu hình  và siêu hình.
Muốn  thoát  ra  mọi  sự  khổ  đau  này  thì người ta chỉ cần phải thấy và hiểu biết 12 nhân duyên này đúng như thật. Vì có thấy như thật người ta mới không còn sống trong điên đảo tưởng,  điên  đảo  tâm,  điên  đảo  kiến, điên  đảo tình, v.v..  Khi đã  hiểu  biết  rõ  12 nhân  duyên này  thì đời sống  không  còn  rối  rắm  như  cuộn chỉ,  như  cỏ  babaja,  v.v..  Như  lời  đức  Phật  dạy ông  Anandà:  “Này  Anandà,  đừng   nói  thế!

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC


Đừng  nói  thế!  Giáo  lý  duyên  khởi  này sâu xa  và  có  vẻ  sâu  xa  hơn.  Chính vì không hiểu  rõ, không  thâm nhập giáo lý này, mà nhân  loại  trở  nên  như  cuộn  chỉ  rối  rắm, như  ổ   kiến  rối, như  cỏ  babaja, không thể thoát  ly  khỏi  khổ xứ,  ác  thú,  địa ngục  và sanh tử”.
Đúng  vậy,  chỉ  vì con người  không  hiểu  sự duyên  hợp  của  12  nhân  duyên  tạo  thành  thế giới này, nên sinh ra nhiều thứ điên đảo như:
1/ Điên đảo tưởng có thế giới siêu hình.

2/ Điên  đảo  tưởng  các  pháp  thế  gian  là chân thật, là có thật.
3/ Điên  đảo  tưởng  có  cái  ta,  có  cái  của  ta và bản ngã của ta... là chân thật có.
4/ Điên  đảo  tưởng  tâm  này  có  thật  nên buồn vui, sầu khổ, giận hờn, thương ghét... là chân thật có.
5/ Điên  đảo  tưởng  thân  này  là  thật  nên bệnh đau, tai nạn là chân thật có.
6/ Điên  đảo  tưởng  cho  vàng,   bạc,  ngọc, ngà, châu báu... là chân thật có.
Mọi vật trên thế gian này có được là do 12 duyên này hợp lại mà thành, khi 12 duyên này



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!