Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

NGƯỜI PHẬT TỬ CẦN BIẾT-TẬP 2-12


giải không đúng, những giáo pháp của ngoại đạo đang  trộn  lẫn  vào  chánh  pháp  của  Phật,  khiến cho tín đồ Phật giáo không biết pháp môn nào là của Phật, pháp môn nào là của ngoài đạo. Ngơ ngác  trước  một  rừng  pháp  môn  của  kinh sách phát triển.
Trên  đường  chấn  chỉnh  lại  Phật  giáo  là  một sự cam go và  đầy gian nan thử thách. Nhưng  con người có ý  chí thì dời núi và  lấp biển cũng không phải là khó khăn. Khó là vì chúng ta không đoàn kết,  chỉ  biết  sống  cho cá  nhân  của  mình,  chỉ  vì danh lợi  hão của  riêng mình,  chỉ vì ham mê  tiền tài, vật chất vô thường, muốn cho mình  có nhiều, không thấy sự lợi ích chung cho mọi người, không thấy nền văn hoá tôn giáo mê tín, lạc hậu đã làm suy yếu đạo đức nhân bản của loài người.
Phải  chờ  đợi  con ạ!  Mọi  người  chúng  ta  đều phải  ý    thức  được  sự  đời  là  một  cuộc  sống  vô thường, một cuộc sống không có ý  nghĩa gì cả, sự an vui đâu là bao, toàn là sự khổ đau nhiều. Phải
không con?

“Các pháp thế gian Là pháp vô thường Các pháp vô thường Là pháp khổ đau”
Do ý  thức được điều này, nên mỗi người trong chúng  ta  phải  nỗ  lực  tu  tập  xả  tâm  cho thật  rốt ráo;  nhờ  có  xả  tâm  rốt  ráo  chúng  ta  mới  sống đúng đời sống đạo đức không làm khổ mình,  khổ người. Đó là chúng ta đã chấn chỉnh lại Phật giáo


bằng thân giáo sống của chúng ta, bằng đạo đức nhân bản - nhân quả, bằng một tâm hồn thanh thản, an vui trước các ác pháp và các cảm thọ.
Đừng   mong   đợi   vào   ai,  và   cũng   đừng mong  đợi  vào  tập  thể  nào  cả,  mà  hãy  mong đợi  nơi chính mình. Mong  đợi  nơi  chính  mình thì phải  cố  gắng  xả  tâm,  làm  mọi  điều  thiện,  đó là con đã chấn chỉnh lại Phật giáo rồi đấy con ạ!



Hỏi:  Con kính  bạch  Thầy!  Sao trong thực  tế: tu là  sửa,  mà  người  đi tu là  cả  một  sự  nghiệp chuyển biến của tư tưởng từ nhận thức đến sự quyết tâm. Thế mà khi đã đi tu rồi còn có đòi hỏi cả một nghị lực và sự bền chí, gan dạ mới thắng được từng tâm niệm tham, sân, si... của mình.  Có người tự bỏ cuộc, có người lại chết khi chưa toại nguyện. Và rồi người chứng đạo lại càng hiếm có hơn.  Đó  là  con nuốn  nói  cả  một  đời  tu với  bao tâm huyết. Thế nhưng  đại đa số mọi người cứ tin vào sự cầu  siêu cho hương linh được về Cực Lạc, thì điều  này  con thấy  lạ  quá.  Làm  sao giúp  mọi người  tín đồ  hiểu  được  điều  này  thưa Thầy?  Vì khi còn sống khuyên đừng sát sanh - không làm được; khuyên đừng uống rượu - không nghe; khuyên sống hòa thuận - không làm; khuyên xem sách  đạo  đức  - lại  làm  ngơ. Thế  mà  cứ  chết  là cầu siêu?? Làm sao siêu được!
Kính  bạch Thầy! Hay là trong Giáo hội hay pháp môn Tịnh Độ có cái nhìn,  cái lý luận đúng


như  thế  nào  mà  con không  được  biết.  Thậm  chí các   thầy   tụng   kinh,   niệm   Phật   cũng   ăn   thịt chúng sanh, cũng uống rượu thì còn độ ai vào cõi siêu nào nữa?!
Con thật  không  biết  đến  bao giờ  mới  có  được những  ngày  huy  hoàng  là  Mặt  trận  Tổ  quốc  cấp cao (cơ quan  nối  liền  các  ngành),  Giáo  hội  Phật giáo cấp cao (cơ quan đại diện cho tiếng nói đúng đắn  của  Phật  giáo),  cùng  vì tương lai  của  thế  hệ mai sau, mà cùng bàn bạc với Thầy về việc xây dựng  nền  đạo  đức  nhân  bản  - nhân  quả  trong toàn dân. Từ đấy mới bắt đầu dựng lại cuộc sống quốc thái dân an, ngày ấy toàn dân được học và hành  đạo  đức  nhân  bản  - nhân  quả  không  làm khổ  mình,  khổ  người.  Ngày  ấy  không  còn  cảnh bận  rộn  cầu  siêu,  cầu  khẩn  xin  điểm  lên  lớp, v.v...
Nếu  bản  thân  mọi  người  lo  học  tập  và  hành đạo đức, thì ngày ấy giảm đi số người liều mạng phạm pháp, và ngày ấy ngành công an được nâng cao tâm  trí, được  rèn  luyện  chuyên  môn  để  cùng nhẹ nhàng hỗ trợ nền đạo đức, hỗ trợ cuộc sống toàn dân nâng cao hơn nữa, để quân bình  sự tiến bộ  của  khoa  học  và  đạo  đức.  Thầy  ơi!  Sao con thấy điều này quá cần thiết và cấp bách, nhưng biết  bao giờ  mới  được  thực  hiện? Hay là  nói  như bao người  là  thời  mạt  pháp  phải  chịu  nền  đạo đức  tồi  tệ  như  thế,  để  loài  người  đi đến  diệt vong?


Lâu  lắm  rồi  con mới  viết  thư trình thầy.  Con kính  mong Thầy chỉ dạy thêm cho con.
Đáp:  Đúng  vậy,  tu  theo  đạo  Phật  là  cả  một đời  tu  với  bao  tâm  huyết  mới  diệt  được  lòng tham, sân, si, cho nên nhiều người không ý chí, không nghị lực, không gan dạ, kiên cường bền chí nên bỏ cuộc tu hành. Vì thế, Đại thừa biết rõ tâm lý  của  những  người  này,  nên  sinh  ra pháp  môn Tịnh  Độ để lôi  họ vào mê  hồn  trận  ảo tưởng  của thế giới siêu hình  tưởng tri. Những người không ý chí, không nghị lực, không gan dạ, không kiên cường không bền chí, lười biếng nên thích tu theo pháp môn này. Do đó Phật giáo trở thành Thần giáo  mê  tín, lạc  hậu,  làm  mất  chánh  pháp  của Phật giáo.
Trước cái sai của Phật giáo quá nhiều, ai đã từng đọc sách đạo đức nhân bản làm người đều có sự  mong  ước  như  con, nhưng  làm  sao được  hỡi con!
Tôn giáo là lãnh đạo tinh thần của mọi người, là  truyền  thống  văn  hoá  đạo  đức  cho con người, thế mà tôn giáo lại dạy người mê tín, phi đạo đức nhân bản - nhân quả như kinh sách Đại thừa thì chúng tôi hết ý kiến. Pháp môn Tịnh Độ là một pháp môn phi đạo đức. Tại sao pháp môn Tịnh Độ lại là pháp môn phi đạo đức?
Con hãy lắng nghe lời đức Phật A Di Đà dạy:

“Thiện nam tín nữ các người
Chí thành tưởng Phật niệm mười tiếng ra
Ta không rước ở nước ta


Thệ không làm Phật chắc là không sai”

Trên  đây  là  một  lời  nguyện  trong  bốn  mươi tám  lời  nguyện  của  đức  Phật  Di  Đà,  khi Ngài phát tâm độ chúng sanh.
Chỉ niệm 10 tiếng A Di  Đà Phật là được Ngài rước về nước Cực Lạc, mà không có một điều kiện gì cả. Lời dạy này có đúng không? Nếu có một người  gian  ác  cướp  của,  giết  người,  hiếp  dâm, phạm  vào  tội  tử  hình,  lúc  bấy  giờ  người  này  chỉ cần  niệm  Phật  A  Di  Đà  thì đức  Phật  liền  rước người này về cõi Cực Lạc. Ý nghĩa về cõi Cực Lạc này thì con nghĩ sao?
Nếu  đức  Phật  A Di  Đà  mà  rước  người  ác  này về nước của mình  như vậy, thì đất nước này sẽ là một đất nước trộm cướp. Một người còn tham, sân,  si  mà  tụng  kinh Di Đà  sẽ  được  siêu sanh  Tịnh  Độ.  Thật  là  lừa  đảo  vô  đạo  đức, làm   sao  niệm   Phật   mà   hết   tham  sân,   si được!  Cho nên, pháp  môn Tịnh Độ là pháp  môn phi đạo đức, lừa đảo người khác.
Khi nào  những  pháp  môn  mê  tín này  được quét  sạch  ra  khỏi  Phật  giáo,  thì nền  đạo  đức nhân  bản  -  nhân  quả  mới  được  phổ  biến  rộng khắp nơi. Nhưng tất cả đều do phước duyên của chúng  sanh,  con  ạ!  Chúng  ta  hãy  chờ  đợi,  và trong  khi chờ  đợi  thì chúng  ta  hãy  sống  đạo  đức không  làm  khổ  mình,  khổ  người  và  khổ  cả  hai, thì đó  là  đem nền  đạo  đức  nhân  bản  - nhân  quả vào đời.



CHÙA TO, PHẬT LỚN



Hỏi: Kính  thưa Thầy! Trong  nhiều sách Thầy nói về chùa to, Phật lớn và có ví dụ như nước Campuchia có chùa Đế Thiên, Đế Thích và tháp Anko. Về phần này có hai cách hiểu khác nhau:
Thưa   Thầy,  Thầy  dạy  những  bậc  tu  Phạm hạnh của đạo Phật là ba y một bát, nay đây mai đó.  Chùa  càng  to,  Phật  càng  lớn  thì càng  bận tâm. Có đúng như vậy không thưa Thầy?
Hiện nay về phương diện lịch sử, kinh tế, du lịch,  mỹ  quan,  thì người  ta cho đó  là  những  kỳ quan  cả  thế  giới  công  nhận.  Tuy  nhiên,  khi  làm ra nó thì vất vả tốn kém. Song, hiện nay người ta thu lợi  rất  lớn  về  du lịch,  và  người  họ  tự  hào  vì đã  được  Unesco công  nhận  là  di tích lịch  sử  văn hoá  hàng  đầu  của  thế  giới  trong tám  kỳ  quan. Vậy, Thầy có thể dạy trong sách việc xây chùa bằng hai cách:
- Một  là  đối  với  tu sĩ  chuyên  tu thì nên  sống đơn giản.
- Hai là đối với tu sĩ đã tu xong thì có thể đến nơi đó để thuyết pháp, vì những người này chùa nào họ cũng  không  động tâm. Nhờ nơi đó, người dân  dễ  tập  trung nghe pháp,  nó  sẽ  làm  tăng  giá trị  lịch  sử  của  Phật  giáo.  Các  thế  hệ  sau  này cũng  tự  hào  về  tôn  giáo  của  họ.  Xin  Thầy  giảng cho con tường tận về vấn đề này, được không ạ?


Đáp:   Ai   đọc   kinh  sách   Phật   giáo   Nguyên Thuỷ đều phải công nhận giáo lý của đạo Phật là chân  lý  của  loài  người.  Nói  chân  lý  loài  người  là nói  đến  một  sự  thật,  không  hề  có  một  chút  xíu nào  không  đúng.  Chính   vì  vậy,  nó  là  đạo  đức nhân bản - nhân quả, nên đức Phật đã xác định:
“Thiên thượng thiên hạ
Duy ngã độc tôn”

Đạo Phật  chủ trương  nhân  bản, lấy  con người làm  trụ  cột,  biến  cõi  sống  thế  gian  thành  cảnh Cực Lạc, Thiên Đàng, chứ không có hình  thức mơ mộng, ảo tưởng Thiên Đàng, Cực Lạc hoặc Thần, Thánh,   Tiên   Phật,   Ngọc   Hoàng,   Thượng   Đế, Chúa Trời, v.v...
Do chủ trương nhân bản - nhân quả, nên Phật giáo lấy đức hạnh (Giới luật) làm chỗ nương tựa, làm thầy hướng dẫn, làm cuộc sống cho mình.  Vì thế, xây chùa to, Phật lớn là sai. Gương hạnh đức Phật ngày xưa còn đó. Thành đạo dưới cội cây Bồ Đề.  Chết  dưới  cội  Sa La  song thọ.  Thế  mà  ngày nay chùa to, Phật lớn khắp nơi, lại còn có những ngôi chùa, tháp được mọi người công nhận là kỳ quan đệ nhất thế giới, thì thử hỏi những việc làm này  đi  ngược  lại  tinh thần  “xả  phú  cầu  bần”  của Phật  giáo,  thì  còn  gì  là  Phật  giáo  nữa.  Phải không các bạn?
Vì lấy  con người  làm  gốc,  nên  Phật  giáo  phải xây dựng con người. Xây dựng con người để trở thành những kỳ quan thế giới bằng chất liệu đức hạnh không làm khổ mình,  khổ người và khổ tất


cả  chúng  sanh.  Theo chúng  tôi  thiết  nghĩ,  đó  là một kỳ quan thế giới tuyệt vời. Xứng đáng để con người  tự  hào,  hãnh  diện  về  con  người  thì mới đúng nghĩa. Còn xây chùa to, Phật lớn, lấy chất liệu  đất  đá  mô  phỏng  theo  hình  thức  vạn vật  vũ trụ thiên nhiên tạo ra, rồi tự hào bảo nhau đó là kỳ quan thế giới. Thực tế trên hành tinh này, vũ trụ  đã  xây  dựng  biết  bao nhiêu  kỳ  quan đẹp  đẽ gấp trăm ngàn lần những kỳ quan của loài người, như  Vịnh   Hạ   Long,   Phong  Nha,   v.v...  So  với những cảnh này, con người có làm được như vậy không?
Những kỳ quan thế giới hiện giờ chỉ là những sự  mô  phỏng  bắt  chước  thiên  nhiên  vũ  trụ,  vẻ hùng  vĩ  đẹp  đẽ  của  nó  còn  thua  xa  vũ  trụ  gấp trăm  ngàn  lần  như  trên  đã  nói,  thì có  gì  mà chúng ta tự hào?
Những vật chất này đều vô thường, không bền chắc,  không  giữ  gìn  được  lâu  dài,  chỉ  một  trận động đất thì những kỳ quan này còn bảo tồn được nữa không?
Một kỳ quan của loài người, lấy chất liệu đạo đức xây dựng thì động đất không làm hư hoại, lũ lụt  không  trôi,  bão  tố  không  làm  sụp  đổ,  hỏa hoạn không thiêu đốt được, đi khắp bốn phương, ngược gió cũng không trở ngại. Phật giáo chủ chương  như  vậy,  vì lấy  con  người  làm  gốc, nên  người  nào  đi ngược  lại,  xây  dựng  chùa to, Phật lớn thì không phải Phật giáo,  mà là


Thần  đạo,  là  đạo  mê  tín, là  đạo  lường  gạt  con người.
Tôn  giáo  có thế  giới  siêu  hình  là tôn  giáo phi khoa học, phi nhân bản, vô đạo đức nhân bản - nhân  quả,  v.v...  Phần  đông  những  tôn  giáo  này đều có chùa to, Phật lớn.
Đệ tử của đức Phật ngày xưa được sự chỉ đạo của  Ngài,  nên  không  cất  chùa  to,  Phật  lớn,  chỉ am tranh vách  lá  cúng  dường  Phật  và  chư Tăng để tránh mưa, ẩn nắng tu hành, chứ không có thờ phượng như ngày nay. Những nơi ở ấy được gọi là “Tịnh Xá”. Tịnh xá  có nghĩa là ngôi nhà ở thanh tịnh. Trong  kinh sách  Nguyên  Thuỷ  thường  nhắc những  tịnh  xá  như:  Tịnh  xá  Kỳ  Hoàn,  tịnh  xá Trúc Lâm, v.v...
Hòa  thượng  Huệ  Quang,  Hòa  thượng  Khánh Anh  đã  tổ  chức  những  chuyến  hành  hương  về thăm xứ Phật. Trước mắt các Ngài, tịnh xá Kỳ Hoàn  và  tịnh  xá  Trúc  Lâm  chỉ  còn  là  một  khu rừng  hoang  vu,  không  tìm ra  một  cục  đá,  một viên gạch, chứng tỏ ngày xưa đức Phật và chúng Thánh  Tăng  sống  dưới  bóng  cây,  dưới  túp  lều tranh lá, hay trong hang, hốc... Những nơi Thánh địa ấy chứng tỏ Phạm hạnh của tu sĩ thời bấy giờ rất cao.
Tất cả các tôn giáo trên hành tinh này đều nhắm  vào  sự  xây  dựng  cơ sở  đồ  sộ,  vĩ đại,  để  lại dấu tích như Toà thánh La Mã (Thiên  Chúa),  Đế Thiên,   Đế   Thích,   đền   Ankor  (Phật   giáo   Nam tông), toà thánh Tây Ninh (Cao Đài Giáo), v.v...


Còn  cơ sở  Phật  giáo  Nguyên  Thủy  chỉ  còn  là một khu rừng hoang vu. Chính khu  rừng hoang vu ấy mới nói lên ý nghĩa đạo đức nhân bản
- nhân quả không làm khổ mình, khổ người,
khổ  tất  cả  chúng  sanh.  Đó  là  tòa  thánh  của Phật  giáo,  là  một  kỳ  quan thế  giới  đẹp  nhất  của mọi người.
Mục đích Phật giáo là giải thoát mọi sự đau khổ, vì thế phải dứt bỏ sanh y, tức là xả bỏ sạch, chỉ còn ba y một bát, sống không nhà cửa, không gia đình.  Đó là một giới hạnh của người tu sĩ, thế mà  có  chùa  to,  Phật  lớn  thì giới  hạnh  của  tu  sĩ còn  gì?  Như  vậy,  tu  sĩ  nào  sống  trong  chùa  to Phật  lớn  là  tu  sĩ  phạm  giới.  Tu sĩ  phạm  giới  là Ma Ba Tuần trong Phật giáo, là trùng trong lông sư tử đang diệt Phật giáo. Xin các bạn lưu ý.
Còn bảo rằng tu sĩ đã tu xong, ở trong chùa to Phật  lớn,  đâu  sợ  gì dính  mắc;  vả  lại,  dùng  cơ sở đó  làm  nơi  giảng  đạo  thì mọi  người  tập  trung  về nghe pháp rất tiện lợi.
Thuyết giáo đâu bằng thân giáo, người sống phạm  giới,  phá  giới  mà  thuyết  giảng  cho  mọi người nghe cũng giống như đào kép hát múa, diễn tuồng  trên  sân  khấu.  Chùa  to  Phật  lớn  là  sâu khấn cho những giảng sư tu hành chưa tới đâu, còn   người   tu  chứng   đạo,   vì  ích  lợi   mọi người,  nên  giữ  đúng  Phạm  hạnh  “xả  phú cầu bần”, lấy thân giáo dạy người, làm gương sáng đạo đức cho mọi người soi, nên từ giã những nơi cung vàng điện ngọc, chùa to Phật lớn.



NHỤC THÂN


Hỏi:  Kính  thưa Thầy!  Trong  sách  Đường  Về Xứ  Phật,  Thầy  có  đề  cập  đến  những  vị  tu thiền để  lại  nhục thân.  Theo Phật  giáo,  người  tu sĩ  để lại nhục thân là không đúng với chủ trương của đạo Phật. Người tu thiền để lại nhục thân không từ   trường,   chỉ   khi   nào   nhập   định   mới   có   từ trường. Vậy con có những giả thuyết như sau:
-  Thứ   nhất:   Ướp   xác   bằng   các   hình   thức, nhưng  khi  chết  cơ thể  rất  đau  đớn,  không  thể ngồi trong tư thế kiết già.
- Thứ hai: Dùng thuốc tự tử trong tư thế ngồi kiết già, thì phải lấy dây bó thật chặt, nếu không trước  khi  chết  mà  cơ thể  giãy  dụa,  ngả  nghiêng thì không thể ngồi ngay thẳng.
- Thứ ba: Phải có một pháp môn nào đó, họ tự tại  ra  đi trong tư thế  kiết  già.  Và  như  vậy  họ cũng  làm  chủ  được  sự  chết.  Con  vô  minh  cúi mong Thầy chỉ dạy.
Đáp:  Đức  Phật  nhìn  thân  người  là  một  chất bất  tịnh  hôi  thối,  do các  duyên  hợp  lại,  thường thay   đổi   tạo   nhiều   khổ   đau,  nên   thân   người không có gì quý báu.
Nhiều   người   tu  hành   không   hiểu   mục đích  của   đạo   Phật,   nên   thường   nghĩ   ra những  điều  kỳ  lạ  để  bảo  chứng  sự  tu hành của mình là đã chứng đạo.


Thưa  các  bạn!  Mục  đích  của  đạo  Phật  là  chỗ bất động tâm trước pháp ác và các cảm thọ, chứ không  phải  để  lại  nhục  thân,  xá  lợi,  v.v...  hoặc ngồi  thiền  năm  bảy  ngày,  tịnh  chỉ  hơi  thở  hoặc thị hiện thần thông biến hoá, tàng hình,  v.v...
Trong  kinh sách Phật không có dạy cách thức tu tập để lại nhục thân và xá lợi, chỉ có các vị Tổ bày  đặt  ra  để  lừa  đảo  người  khác,  khiến  cho tín đồ mê  tín hiếu kỳ  cúng  dường  nhiều  tiền  bạc, để thụ hưởng ngồi trong mát ăn bát vàng và xây cất chùa  to,  Phật  lớn  làm  nơi  du lịch  tham  quan, để thu lợi nhiều hơn nữa.
Nghệ  thuật  ướp  xác  để  lại  nhục  thân  hoặc  xá lợi bằng mọi hình  thức khác nhau, đó không phải mục  đích  của  đạo  Phật  như  trên  đã  nói.  Để  lại nhục thân và xá lợi là hình  thức của ngoại đạo, là trò lừa đảo bằng con đường thiền ức chế tâm như: thiền Yoga, thiền ông Tư, ông Tám, Thiền tông Trung Hoa, Mật tông Tây Tạng, v.v...
Thấy  cái  lạ  và  cái  kỳ  đặc mà  cho người  đó  tu chứng đạo là sai. Người làm trò ảo thuật có tu chứng đạo không? Người chui qua vạn lý trường thành,   người   chôn   trong   đất,   dìm   trong   nước không chết, người đi trên  lửa  không cháy, những người ấy có chứng đạo không? Chứng đạo sao còn háo danh biểu diễn những trò ảo thuật như vậy?
Chứng đạo là làm chủ sanh, già, bệnh, chết, sống đúng giới hạnh nên chuyển hoá nhân  quả  ác,  biến  thế  gian thành  cõi  Cực Lạc, Thiên Đàng.


Phật  giáo  có  mục  đích  tu  chứng  rõ  ràng,  cụ thể, không có mơ hồ trừu tượng, không có thần thông ảo thuật, nên không chấp nhận những trò lừa đảo này. Xin các bạn lưu ý, đừng để ngoại đạo lường gạt.






VĂN THÙ SƯ LỢI


Hỏi: Kính  thưa Thầy! Trong  sách Hành Thập Thiện (trang 57), Thầy có ví dụ về Ngài Văn Thù Sư  Lợi  tại  núi  Nga  Mi  Trung Quốc.  Vậy  Ngài Văn   Thù  có  hay  không?  Kinh   sách  Đại   thừa thường nói về Văn Thù Sư Lợi, nhưng  kinh sách Nguyên  thủy  thì không  có.  Vậy  mong  Thầy  dạy cho.
Đáp:  Ngài  Văn  Thù  Sư Lợi  ở  núi  Nga  Mi là người Trung  Quốc tu theo Lão Tử (Tiên đạo). Đọc lại  đoạn  kinh  Hành  Thập  Thiện  thì chúng  ta thấy lời nói của Ngài Văn Thù giống như lời nói của các vị thiền sư Trung Hoa.
Kinh sách  Đại  thừa  chịu  ảnh  hưởng  Tiên  đạo nên sinh ra Thiền tông. Thiền tông chính là con của Lão Tử.
Văn Thù Sư Lợi trong kinh Đại thừa là một vị Thần  của  Bà  La  Môn,  chứ  không  phải  Văn  Thù Sư Lợi của Trung Hoa ở núi Nga Mi.


Tiểu  thuyết  gia Trung  Quốc, tác giả bộ truyện Phong Thần đã biến hai vị Văn Thù Sư Lợi thành một vị, bằng cách cho Ngài Văn Thù Sư Lợi trước tu  Tiên  rồi  sau tu  theo  Phật.  Đó  là  những  nhân vật tiểu thuyết, chứ không có thật, chỉ có những người thiếu tri kiến nhận xét mới tin những nhân vật huyền thoại hư cấu của tiểu thuyết.
Đây  là  những  nhân  vật  hư cấu,  không  có  lịch sử chân thật. Khi đưa ra nhân vật này trong kinh Hành Thập Thiện, là chúng tôi có mục đích dung hòa Đại thừa, Thiền tông và Nguyên thuỷ, vì thời điểm đó nói thẳng bất lợi.
Kinh sách  phát  triển  Đại  thừa  có  từ  bên  Ấn Độ,  nên  ngài  Văn  Thù  Sư Lợi  phải  là  người  Ấn Độ. Vì vậy, có hai  vị Văn Thù Sư Lợi, một Trung Hoa, một Ấn Độ. Từ xưa đến nay người ta đã lầm, tưởng là có một vị mà thôi.






KINH THẬP VƯƠNG KHÔNG PHẢI PHẬT THUYẾT


Hỏi: Kính  bạch Thầy! Chúng con tâm còn hoảng  loạn,  trong lúc  có người  thân  quyến  ra đi, thật  là  lưu  luyến  kẻ  ở  người  đi,  lòng  sầu  bi,  ủ dột. Lúc còn sống phải chuẩn bị mua sắm áo chết để mặc, “áo lục thù, áo hải hội” để khi chết đi xuống  địa  ngục,  quỷ  sứ  nhìn  thấy,  biết  đó  là  đệ tử  của  nhà  Phật,  mà  không  hành  án  nặng, giảm khinh tội. Thưa  thầy, con chưa hiểu, xin thầy chỉ dạy.
Đáp: Đạo Phật cả  quyết và xác  định không có thế giới siêu hình,  thì làm sao có linh hồn mặc áo hải hội, áo lục thù đi xuống địa ngục.
Đạo Phật  chỉ  có  một  thế  giới  con người  đang sống, là thế giới tưởng tri, con người đang lầm chấp  cho đó  là  thế  giới  có  thật  sự,  nên  tạo  biết bao nhiêu nhân quả bất thiện, để rồi cũng phải chịu  sống  với  bao nhiêu  quả  khổ  đau, vui  ít, khổ nhiều. Còn kẻ nào tạo ra những điều cực ác, thì phải thọ lấy cảnh sống toàn khổ, đó là Địa Ngục trần gian, chứ không có địa ngục nào khác nữa. Còn kẻ nào làm toàn thiện, không làm khổ mình, khổ  người,  thì kẻ  ấy  có  một  cuộc  sống  an  vui, hạnh phúc, đó là cảnh giới của chư Thiên. Còn kẻ nào cũng sống toàn thiện như trên, mà biết xa lìa tâm  ham  muốn  (dục),  không  làm  khổ  mình,  khổ


người,  thì tâm  hồn  thường  thanh  thản,  yên  vui, an lạc và vô sự, đó là Niết Bàn tại thế gian.
Đối với đạo Phật, cảnh Thiên Đàng, Địa Ngục và Niết Bàn đều ở tại thế gian, không phải đi tìm nơi đâu xa cả. Tất cả  những cảnh giới đó đều là những trạng thái của tâm.
1- Làm  ác  chịu  quả  khổ,  đó  là  Địa Ngục  tại thế gian, tại tâm.
2- Làm thiện hưởng phước báo an vui, hạnh phúc, tai qua, nạn khỏi, sống cuộc đời đầy đủ, không  thiếu  hụt,  muốn  chi  có  nấy,  đó  là  cảnh Thiên Đàng tại thế gian, cũng tại tâm.
3- Sống  ly dục,  ly ác  pháp,  diệt  ngã,  xả  tâm, tâm hồn vô sự, thanh thản, trầm lặng, an lạc, đó là cảnh giới Niết Bàn tại thế gian, cũng tại tâm.
Áo lục thù và  áo  hải  hội là  của  các thầy  cúng và  các thầy phù thuỷ, bày đặt chuyện ra lừa đảo, lường  gạt  những  người  không  hiểu  giáo  lý  đạo Phật  chơn chánh.  Họ  dựa  theo  một  số  kinh sách mê tín của Phật, mà bảo với tín đồ đó là lời Phật dạy: “Làm như vậy, cúng bái như vậy sẽ có lợi ích và phước báo lớn”.
Làm  gì có  quỷ  sứ,  ngưu đầu,  mã  diện.  Trong kinh sách  Nguyên  Thủy  của  đạo  Phật  có  nói  đến quỷ  vô  thường,  quỷ  la  sát;  nói  quỷ  vô  thường  là nói đến sự vô thường của thân tứ đại, và  nói quỷ la  sát là nói đến  các pháp  ác, chớ không phải có con  quỷ  vô  thường  và   con  quỷ  la  sát  thật  sự. Nhưng  người  đời  không  hiểu,  cho đó  là  có  quỷ thật sự, có cõi địa ngục Diêm La thật sự.


Trong  kinh Thập  Vương của  Đại  thừa  diễn  tả mười  cảnh  địa  ngục,  có  mười  vị  vua  Diêm  La Vương,  có  quỉ  sứ,  có  ngưu  đầu,  có  mã  diện,  có phán quan, v.v...
Đó là một thế giới tưởng của Phật giáo phát triển  vẽ  ra  để  lừa  đảo  tín đồ,  khiến  cho tín đồ quá sợ hãi. Do sự sợ hãi đó mà quý thầy Phật giáo  phát  triển  bảo  làm  sao thì tín đồ  làm vậy, không dám suy nghĩ đúng, sai những điều  đã  được  dạy  bảo,  nên  phải  chịu  hao tài tốn của rất nhiều về vấn đề cầu siêu, cúng vong, tiễn linh, trừ linh, trừ thần, v.v...
Nếu  ai không  tin, chống  lại  thì sẽ  bị  đọa  vào Địa Ngục,  bị  cắt  lưỡi,  bị  cưa hay nấu  dầu,  bị  đốt hoặc  bị  đói  khát,  v.v...  Những  người  kém  hiểu biết nghe những lời hù doạ này ai mà không sợ.
Tóm lại, Kinh Thập Vương là loại kinh sách của Phật giáo phát triển, tức là của Bà La Môn giáo,  chớ  không  phải  kinh đức  Phật  thuyết!  Đây là một lối lừa đảo mê tín, phi đạo đức của các nhà sư phát  triển,  để  dụ  dỗ,  hù  doạ  mọi  người  theo giáo  phái  của  mình,  chớ  đó  không  phải  là  Phật giáo Nguyên Thuỷ.

(Trích ĐVXP tập 4 trang 16-119)





MỤC LỤC

Lời nói đầu ..............................................................4

Sự sai biệt giữa giáo pháp của Phật với
Đại thừa (Thiền, Tịnh, Mật) và Bà La Môn ...9

Kinh sách Đại thừa không phải Phật thuyết . . . .14

Tượng Phật quá nhiều ..........................................16

Tệ nạn mê tín, cầu cúng, lễ hội và những
kinh sách lừa đảo, mạo danh Phật thuyết ....20

Kinh Tứ Thập Nhị Chương ..................................39

Phật và A La Hán ................................................42

Ngũ nhãn còn quá ít .............................................43

Bố thí của cải ........................................................44

Khi tu thiền của Phật, nghĩ gì về lý Bát Nhã . . .56

Bát Nhã Tâm Kinh ..............................................74

Vô khổ, tập, diệt, đạo ...........................................76

Đạo Phật là một tôn giáo tự lực ..........................89

Cái hay của Đại thừa
là cái tưởng của Bồ tát Long Thọ ..................94

Đức Phật dạy thế giới siêu hình  không có .........99

Đại thừa có ý  đồ diệt Phật giáo ........................100

Đức Phật và chúng Thánh tăng
đều ăn ngày một bữa mà đã chứng đạo ......105

Thầy Chơn Quang
giẫm lại kiến tưởng Đại thừa........................108

Phước chúng sanh chưa đủ,
tìm một vị A La Hán rất khó........................112


Pháp sai chứ người không sai.............................113

Kinh Duy Ma Cật là một trong những bộ kinh phi đạo đức, không phải của Phật thuyết;
Nam tông, Bắc tông và đạo đức Phật giáo. .115

Đức Phật Di Lặc .................................................146

Hình  ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát .......................150

Mạc na thức và A lại da thức ............................151

Thông minh .........................................................153

Hủy hoại cơ thể hoặc một phần cơ thể để
cúng dường chư Phật, cầu Vô thượng pháp..155

Những kinh sách Đại thừa luận về Phật tánh,
giác tánh thì không phải Phật thuyết ........167

Người tu theo Phật phải tu đúng pháp, đúng cách, đúng căn cơ, đặc tướng,
và phải biết những loại kinh sách nào mê tín, không phải của đức Phật thuyết ..................181
Sanh đã tận, Phạm hạnh mới xong ..................188

Chân lý Tập đế....................................................193

Tu là sửa, chứ không phải tụng kinh, niệm chú, niệm Phật, cúng bái, ngồi thiền ..................212
Chấn chỉnh Phật giáo ........................................217

Chùa to, Phật lớn ...............................................226

Nhục thân ...........................................................231

Văn Thù Sư Lợi ..................................................233

Kinh Thập Vương không phải Phật thuyết ......235


GIỚI THIỆU SÁCH


Sách của Trưởng lão Thích Thơng Lạc chỉ tặng, khơng bán. Xin các bạn tìm đọc:


1- Đạo Đức Làm Người (tập I, II - 2011)
2- Sống Mười Điều Lành (2011 - Quý IV)
3- Những Lời Gốc Phật Dạy (4 tập - 2011)
4- Đường Về Xứ Phật (10 tập - 2011)
5- Văn Hĩa Phật Giáo Truyền Thống
(2 tập - 2011)
6- Lịng Yêu Thương - tập II (2011)
7- Lịng Yêu Thương (2009, 2011)
8- Linh Hồn Khơng Cĩ (2010 - Quý IV)
9- Người Phật Tử Cần Biết (2 tập - 2012)
10- Những Chặng Đường Tu Học
Của Người Cư Sĩ (2011)
11- Giới Đức Làm Người (2 tập - 2010)
12- Thanh Quy Tu Viện Chơn Như (2010)
13- Mười Hai Cửa Vào Đạo (2012)
14- Sống Một Mình Như Con Tê Ngưu (2010)
15- Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo (2010)
16- Muốn Chứng Đạo Phải Tu
Pháp Mơn Nào (2010)
17- Hỏi Đáp Oai Nghi Chánh Hạnh (2011)
18- Tạo Duyên Giáo Hĩa Chúng Sinh (2011)
19- Lịch Sử Chùa Am (2010)
20- Thiền Căn Bản - tập I


 21- Thời Khĩa Tu Tập Trong Thời Đức Phật
22- Giáo Án Rèn Nhân Cách Lớp Ngũ Giới: Đức Hiếu Sinh (tập I, II, III - 2012)
23- Giáo Án Rèn Nhân Cách Lớp Ngũ Giới: Đức Ly Tham (tập I)
24- Giáo Án Rèn Nhân Cách Lớp Ngũ Giới: Đạo Đức Gia Đình (tập I)
25- Mười Giới Thánh Đức Sa Di (tập I, II)
26- Giới Đức Thánh Tăng, Thánh Ni
27- Phật Giáo Cĩ Đường Lối Riêng Biệt
28- Định Niệm Hơi Thở
29- Những Lời Tâm Huyết (tập I, II)
30- Pháp Mơn Niệm Phật Tứ Bất Hoại Tịnh
31- Nghi Thức Thọ Trai
32- Thọ Tam Quy Ngũ Giới (2012)
.............................................


Phật tử đã đưa hầu hết kinh sách của Tu Viện
Chơn Như lên mạng ở địa chỉ:

http://chonnhu.net http://chonlac.org



Sách này do phật tử nhiều nơi, cả trong nước và nước ngồi phát tâm ấn tống.

Ước mong mọi người sẽ cùng nhau sống khơng làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sinh.



241


NGƯỜI PHẬT TỬ CẦN BIẾT
- TẬP II

Trưởng lão THÍCH THÔNG LẠC
----------------------------------------


NHÀ XUẤT BẢN TÔN GIÁO

53 Tràng Thi - Ba Đình  - Hà Nội
ĐT: (04) 37822845 - Fax: (04) 37822841

Chịu trách nhiệm xuất bản: NGUYỄN THỊ HÀ

Biên tập: Lê Hồng Sơn

Bìa: Thiện Thành Trình bày: Thiện Thành Sửa bản in: Ngọc Phúc

Đối tác liên kết: TU  VIỆN CHƠN NHƯ
Điện thoại: (066) 389.2911 - 098.809.4445
Email: chonnhu2@gmail.com




Số lượng in: 3.000 bản, khổ: 13 x 20,5 cm
In tại CÔNG TY CP IN KHUYẾN HỌC PHÍA NAM
TP.HCM  - ĐT: (08) 38164415
Số xuất bản: .....-2012/CXB/........../TG
In xong và nộp lưu chiểu Quý IV năm 2012


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Ví bạn hãy dùng ngôn ngữ lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, mỗi người có cấp độ trình độ riêng nên không nên phán xét nếu không thông hiểu. Xin cảm ơn!